Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi Hoắc Hoành quay về công ty, chuyện đầu tiên anh làm không phải là để phòng Quan hệ công chúng giải thích về vấn đề bức ảnh chụp kia, mà là mở họp, tuyên bố tạm dừng kế hoạch thu mua.
Nhóm cổ đông vừa nghe nói tới việc tạm dừng thì vui vẻ trong lòng.
Vốn dĩ lúc bọn họ nghe nói về dự án thu mua này thì đã không đồng ý rồi. Muốn khai phá khu vực xa xôi như thế, tạm thời không nói tới việc phải mất mấy năm để xây dựng, mà thôn này quả thực quá rách nát, quá hoang vu, chẳng có gì hết.
Vừa nhìn đã thấy là nơi thâm sơn cùng cốc, hơn nữa đường sá đi lại khó khăn, cho dù có khai phá cũng chẳng có tác dụng gì, căn bản chẳng ai thèm tới đó mua cả.
Nhưng Hoắc Hoành lại cố tình không nghe, bỏ ngoài tai những lời ngăn cản muốn thu mua mảnh đất đó.
Vì thế, đám cổ đông đều chạy tới chỗ Hoắc Khải Lãng tố cáo anh, nhưng không ngờ Hoắc Khải Lãng lại đồng ý với kế hoạch của Hoắc Hoành.
Rơi vào đường cùng, họ đành phải chấp nhận kế hoạch thu mua này.
Giờ nghe nói Hoắc Hoành muốn tạm dừng, ai nấy đều muốn tranh thủ cơ hội này, đè khí thế của Hoắc Hoành xuống.
“Sao lại tạm dừng?” Một vị cổ đông nhăn mặt, không hài lòng nói.
“A Hoành, cháu cứ thay đổi kế hoạch xoành xoạch thế, coi mấy người bọn chú là khỉ để chơi đùa đấy à?”
“Đúng thế A Hoành, lúc trước cháu nói muốn thua mua nơi đó, bọn chú không đồng ý, sau đó thấy cháu cứ khư khư cố chấp nên bọn chú đành phải tin theo cháu, nhưng giờ cháu lại nói không mua nữa. Các chú lớn tuổi rồi, không chống đỡ được sự thay đổi chóng mặt của cháu đâu.”
Mấy người còn lại đều gật gù đồng tình, không khí trong phòng họp trở nên ngưng trọng.
Nhưng Hoắc Hoành chỉ mỉm cười, “Cháu chỉ muốn tạm dừng thôi, không phải ngưng hẳn mà.”
“Nhưng cháu làm như thế thì sẽ làm chậm trễ tiến trình phía sau.”
Hoắc Hoành nhìn về phía vị cổ đông kia, nhíu mày, “Vậy ý của cổ đông Lưu là, biết rõ là không tốt mà vẫn cứ phải thu mua hay sao?”
Vị cổ đông họ Lưu kia chính là người đầu tiên đứng lên phản đối, lúc này ông ta bày ra dáng vẻ của trưởng bối mà răn dạy, “Ý của chú là, lúc đó cháu không nên quyết đoán như thế! Cháu phải biết rằng, bây giờ, mỗi một hành động của cháu đều sẽ ảnh hưởng tới toàn bộ công ty.”
Vài cổ đông cũng phụ họa theo: “Cổ đông Lưu nói đúng đấy. A Hoành à, lần này cháu làm cho các chú thật thất vọng!”
“Thất vọng? Cháu không làm công ty tổn thất một đồng một hào nào, xin hỏi sự thất vọng của các chú từ đâu mà ra?” Hoắc Hoành mỉm cười, nhưng theo động tác ngẩng đầu của anh, gọng kính vàng lóe lên ánh sáng lạnh.
“Nhưng quyết định võ đoán của cháu khiến bọn chú rất thất vọng.” Cổ đông kia không biết sống chết tiếp tục nói, trên mặt tỏ vẻ buồn bã.
“Vậy các chú có thể bán cổ phần đi cơ mà.”
Cánh môi mỏng của Hoắc Hoành khẽ mở, giọng điệu rất nhẹ nhàng y như đang nói thời tiết hôm nay thật đẹp, nhưng lại làm cho đám cổ đông đang ngồi đây kinh hãi nhảy dựng lên, ai nấy đều trợn tròn mắt nhìn anh ta.
“Thái độ của cháu thế nào đấy hả!” Cổ đông kia bị anh ta khinh bỉ liền tỏ vẻ tức giận. Mấy năm nay ở trong công ty, ông ta quen được người khác bợ đỡ, ngay cả Hoắc Mân trước kia khi đối mặt với ông ta cũng phải cung kính lễ độ.
Đâu có như bây giờ, mới nói Hoắc Hoành mấy câu mà anh ta lại dám dùng giọng điệu ấy nói chuyện với ông ta, thậm chí còn bảo ông ta bán lại cổ phần.
Đúng là quá đáng!
“Thái độ?” Hoắc Hoành dựa lưng vào ghế, cười bình thản, “Cổ đông Lưu không ngại thì đọc tài liệu này rồi hãy tỏ thái độ với tôi.”
A Hổ lấy ra một phần tài liệu đưa cho cổ đông Lưu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.