Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Uông Tư Minh, việc này nhờ phúc của anh nên vô cùng đặc sắc, cảm ơn anh.”
Uông Tự Minh bị cô chế giễu nên không lên tiếng
Xe cảnh sát phóng nhanh, chẳng mấy chốc đã đến đồn cảnh sát
“Nói, rốt cuộc là thế nào!” Người cảnh sát dẫn đầu bắt bọn họ ngồi ở trước bàn làm việc, quát một tiếng
“Đồng chí cảnh sát, mấy người này bắt cóc tôi, anh xem đi, bọn họ dùng dao đâm tôi bị thương.” Gã đàn ông đầu trọc cáo trạng trước, vạch vết thương cực nhỏ trên cổ mình ra cho cảnh sát xem
Gã không tin cảnh sát sẽ không tin lời mình! Con ranh đó lại dám hại mình thành như thế này, gã tuyệt đối không thể bỏ qua! Dù sao người trên tàu hỏa đã sớm rời khỏi trạm tàu hỏa rồi, huống hồ lúc gã gây sự, đám hành khách đều chạy tới toa khác nên không có ai có thể làm chứng cả
“Rõ ràng là mày muốn đánh chúng tao!” Nghiêm Hoài Vũ là người dễ kích động nhất
Cảnh sát thấy anh ta ngang ngược như vậy, lập tức nổi giận nói: “Im miệng! Tôi chưa bảo cậu nói chuyện!” Hai cảnh sát sau lưng lại ẩn anh ta xuống ghế, Nghiêm Hoài Vũ nghiến răng trợn mắt nhìn gã đàn ông đầu trọc kia
“Được rồi, anh nói từ đầu đến cuối một lượt đi.” Cảnh sát thấy Nghiêm Hoài Vũ không lên tiếng nữa, lúc này mới tiếp tục nói với gã đàn ông đầu trọc
“Được!” Gã đàn ông đầu trọc vội vàng gật đầu, dáng vẻ nghĩ lại mà sợ, “Tôi nhớ lúc ấy tôi đang ngồi nghỉ ngơi trên tàu, mấy người này đột nhiên ngồi xuống bên cạnh tôi, cầm dao uy hiếp tôi, nói muốn tôi đưa tiền
Tôi nói tôi không có, bọn họ đe dọa tôi, muốn giết chết tôi!” Nghiêm Hoài Vũ không nhịn được nữa, đập mạnh bàn, lại đứng lên, kích động mắng: “Mẹ kiếp, cái tên đầu trọc đáng chết này! Mày đúng là để tiện quá rồi, nói dối không cần nháp luôn!” Gã đàn ông đầu trọc kia giả vờ sợ hãi, run lẩy bẩy nói: “Đồng chí cảnh sát, anh xem đi, bọn họ đe dọa tôi như vậy đấy!” Cảnh sát kia thấy anh ta còn nhỏ tuổi mà hùng hùng hổ hổ như vậy thì mắng: “Có phải cậu muốn bị giam một đêm không hả?” Mặc dù Nghiêm Hoài Vũ lăn lộn quen rồi, nhưng bị giam..
nếu người ta làm ở Đảng ủy thành phố của anh ta nhận được tin tức này, chắc sẽ chạy tới đánh chết anh ta mất! Cân nhắc thiệt hơn xong, anh ta lại nhịn lửa giận xuống.
Gã đàn ông đầu trọc thấy bọn họ bị cảnh sát dạy dỗ không thể nói gì, tự nhiên trong lòng rất đắc ý, tiếp tục nói: “Sau đó tôi vì mạng sống của mình mà lừa bọn họ, nói đợi lát nữa xuống tàu hỏa sẽ có người tới đón tôi, đến lúc đó bảo người kia mang tiền qua chuộc tội
Nhưng sau khi xuống xe, tối nhân cơ hội đẩy bọn họ ra, tìm một cảnh sát kêu cứu.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.