Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chỉ với lí do này thôi, cô ta cũng phải cũng phải lôi Nhiếp Nhiên ra khỏi phòng giam rồi.
Hơn nữa, cô ta cảm thấy Nhiếp Nhiên sẽ không làm chuyện này
“Không ngờ tinh thần vinh dự tập thể của cô còn rất mạnh đấy.” Nghiêm Hoài Vũ trêu chọc nhướng mày với cô ta.
“Anh mù, tôi không trách anh.” “Cô nói cái gì?” Kiều Duy thấy hai người lại cãi nhau thì lập tức kéo Nghiêm Hoài Vũ đi ra ngoài, “Được rồi, chúng ta mau tìm chính trị viên đi, chuyện này nên sớm kết thúc thì hơn.” Năm người vừa định đi ra ngoài thì lại thấy sau lưng Hà Giai Ngọc mọc thêm hai cái đuôi nữa, lập tức dừng lại hỏi: “Hai người các cậu đi làm gì thế?” Thi Sảnh nhún vai, “Bà đây từ trước đến giờ đi theo số đông, cậu đã chạy đi kháng nghị rồi, tôi làm sao có thể ở lại
Huống hồ, tôi cảm thấy Nhiếp Nhiên không tệ lắm, ít nhất hồi đầu cô ấy còn dạy chúng ta vắt bùn, coi như tôi nợ cô ấy một lần.”
Hà Giai Ngọc gật đầu, cảm thấy có lí, “Được, nếu vậy thì tất cả mọi người chúng ta đi kháng nghị tập thể” Nói xong, bọn họ hùng hổ kéo đến phòng làm việc của chính trị viên
Vừa mới tới cửa, mấy người bọn họ đã đồng loạt hô một tiếng: “Báo cáo!” Buổi tối, trong phòng làm việc chỉ có một mình Hoắc Hoành trực
Anh không hề ngẩng đầu lên, hoàn toàn không bị âm thanh của bọn họ ảnh hưởng đến, tiếp tục vẽ vẽ viết viết lên giấy, “Nếu như là đến cầu xin tha thứ thì không cần đâu, chuyện này đã kết thúc rồi.”
“Chính trị viên, chuyện này còn chưa điều tra rõ, cũng không có bất cứ chứng cứ nào chứng tỏ là Tiểu Nhiên Tử làm, làm sao có thể tùy tiện kết luận như vậy?” Nghiêm Hoài Vũ lập tức đi vào, cãi lại
“Ở đơn vị, điều các cô các cậu phải làm chính là phục tùng chứ không phải là nghi ngờ
Nếu như điểm này mà các cô các cậu cũng không biết thì mọi người nên quay lại đội tân binh huấn luyện đi.” Giọng anh vô cùng bình tĩnh, hiển nhiên không hề coi lời bọn họ ra gì
“Cơ sở của phục tùng là thầy nói đúng thì chúng em mới có thể nghe, bây giờ chúng em biết rõ thầy làm sai, làm sao còn có thể một mực nghe theo được!” “Đúng thế, ngay cả chứng cứ cơ bản nhất thầy cũng không có mà đã xử phạt Nhiếp Nhiên, như vậy đúng là quá không công bằng rồi!” Hà Giai Ngọc vội vàng bày tỏ quan điểm của mình
“Ở đơn vị mọi người chỉ có thể phục tùng, không có công bằng.” Nghiêm Hoài Vũ tức giận nói: “Thầy có cái logic gì thế, chúng em là lính của thầy, không phải là tù nhân phạm tội, làm sao mà ngay cả công bằng cơ bản nhất cũng không có!”
Hoắc Hoành ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Nếu như cậu không phục, cậu có thể tiếp tục chạy 5km nữa.” Nghiêm Hoài Vũ tức nghẹn họng, không biết nói tiếp thể nào
Thi Sảnh đứng ở sau lưng Hà Giai Ngọc bước ra: “Chính trị viên, em thấy là thầy bị nữ binh đó làm u mê rồi, cho nên ngay cả phán đoán công bằng hợp lí nhất của một chính trị viên cũng không có, hay là để sĩ quan huấn luyện Quý đến phán quyết chuyện này đi.” Lời này của Thi Sảnh có thể nói là không tôn trọng bề trên, nhưng lúc này cô ta đã không quan tâm được những thứ này nữa rồi
Khó khăn lắm mới chiếm được thế thượng phong, Nghiêm Hoài Vũ lập tức gật đầu nói: “Không sai, chúng em yêu cầu sĩ quan huấn luyện Quý phán quyết chuyện này.” “Đúng, chúng em muốn sĩ quan huấn luyện Quý!” “Chính trị viên làm việc không công bằng hợp lí, chúng em yêu cầu sĩ quan huấn luyện Quý đến phán quyết.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.