*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mười mấy người nhanh chóng lần lượt theo dây thừng tụt xuống vách đá
Nhiếp Nhiên đi tới bên cạnh vách đá, nhìn đám người kia ngâm ở trong nước biển lạnh như băng, đầu tiên là ngẩng đầu nhìn về phía mình, sau đó dần dần bơi về phía trước, cho đến cuối cùng mờ nhạt trong biển cả màu xanh.
Nhiếp Nhiên cứ đứng một mình ở đó đón gió như vậy
Bóng dáng gầy yếu của cô trong sắc trời u ám khiến đám dân đảo kia nhìn mà thấy chua xót trong lòng
Bọn họ đã mà ép một cô gái mới mười mấy tuổi lẻ loi một mình ở lại đây
Có phải là bọn họ..
quá đáng quá rồi không? Nhưng cứ nghĩ đến nhiều năm bị cướp biển hãm hại, hơn nữa chiều hôm qua lại giết cướp biển, đã là tên lắp vào cung không bắn không được rồi
Y An Đức chỉ có thể hít sâu một hơi, đi tới bên cạnh cô, nhìn biển khơi xanh đậm kia, nói: “Hy vọng bọn họ có thể sớm tìm được cứu viện.” Gió biển gào thét, sóng biển dập dờn, Nhiếp Nhiên nhìn mặt biển, bình tĩnh nói: “Sẽ không đâu, bọn họ sẽ không tìm được cứu viện.” “Cái gì?” Câu này của Nhiếp Nhiên hoàn toàn phá tan sự áy náy của Y An Đức
Nhiếp Nhiên khẽ cong khóe miệng lên, “Nơi này là ổ cướp biển, Phất Lội thận trọng chưa từng bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/597815/chuong-524.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.