*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi biết tình hình, Lý Tông Dũng vội vàng chạy tới hiện trường
Lúc nhìn thấy học trò của mình nhếch nhác, hai mắt đỏ ngầu, ông phẫn nộ quát: “Đã qua 72 giờ tìm kiếm quý giá nhất rồi, tại sao cháu không thu quân!” “Vẫn chưa tìm được người, không thể thu quân.” Hoắc Hoành không hề ngẩng đầu lên, nhìn bản đồ, mở rộng phạm vi tìm kiếm lên gấp đôi
“Đã năm ngày rồi, mười lăm chiếc máy bay qua lại không ngừng tìm kiếm cũng không nhìn thấy bóng dáng cô ấy, sao cháu có thể chắc chắn cô ấy còn sống?” Ông trầm giọng
Quả nhiên, Hoắc Hoành giống như bị đâm trúng vết sẹo, đuôi mắt từ từ đỏ ngầu lên, anh hung ác quắc mắt: “Cháu biết, cô ấy nhất định còn sống!” Hơi thở u ám không ngừng tỏa ra quanh người anh, hoàn toàn không quan tâm rốt cuộc người trước mặt là ai
Lý Tông Dũng bị ánh mắt kinh người của anh làm giật mình, không tự chủ được nuốt lại lời đã đến khóe miệng
Ông chỉ có thể mặc anh tiếp tục tìm kiếm.
Sắc trời bên ngoài nhà gỗ dần dần sáng lên
Sau khi Nhiếp Nhiên ăn no ngủ say một giấc thì vô cùng thoải mái
Dĩ nhiên, nếu như bên trong khu này không có tiếng thì thầm của những người đó quấy rầy làm cô tỉnh mộng, cô sẽ càng thoải mái hơn
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/597794/chuong-503.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.