*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Giáo quan? Hóa ra giác quan của cô ấy ở đội tân binh chính là cậu?Nhiếp Nhiên còn chưa kịp nói, An Viễn Đạo ngồi ở ghế lái đã tranh trả lời trước
Anh ta không ngờ cô gái này lại là tân binh ở đội của mình! Phương Lượng đứng thẳng người, lớn tiếng nói: “Báo cáo sĩ quan huấn luyện, đúng vậy.” “Tôi bảo cậu đến đội tân binh dạy tân binh, cậu lại dạy ra một con nhỏ tức chết người không đền mạng như vậy à?” An Viên Đạo lại nghĩ đến dáng vẻ coi thường mình vừa rồi của cô
Phương Lượng nhìn dáng vẻ hùng hùng hổ hổ của sĩ quan huấn luyện nhà mình, lại nhìn Nhiếp Nhiên ngồi khoan thai ở phía sau, yếu ớt hỏi: “..
có phải Nhiếp Nhiên cũng mắng thấy không?” Chân mày An Viễn Đạo lập tức dựng lên, “Cũng? Cô ta còn mắng cậu à?” Nào chỉ là mắng, còn suýt nữa ra tay đánh ấy chứ! Phương Lượng lặng lẽ bổ sung một câu trong lòng
Nhưng ngoài mặt anh ta vẫn cười khan mấy tiếng: “Ha ha, thật ra cô gái này rất tốt bụng
Sĩ quan huấn luyện, thầy đừng để ý.” “Cút cút cút, sau này đi ra ngoài đừng nói cậu là lính tôi dạy! Mất mặt!” Hai tên lính mình một tay dạy ra đều hướng về con nhỏ này, đúng là tức chết anh ta rồi
Phương Lượng ngoan ngoãn bị An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/597784/chuong-493.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.