Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đối mặt với lời nói liên tục như nã pháo của Nghiêm Hoài Vũ, Uông Tư Minh vừa bất đắc dĩ vừa tức tối, “..
Nghiêm Hoài Vũ, cậu nói linh tinh cái gì thế hả, tôi và Nhiếp Nhiên đang bàn chuyện quan trọng!”
Nghiêm Hoài Vũ khinh thường hừ giọng: “Làm trò, nửa đêm nửa hôm lôi lôi kéo kéo người ta mà cậu lại nói với tôi là chuyện quan trọng à? Cậu tưởng tôi ngốc chắc?” Uông Tư Minh buồn bực: “Cậu có thể đừng làm rối lên như thể được không? Lần này Nhiếp Nhiên gây ra họa lớn, cậu có hiểu không hả?” “Họa lớn gì, cậu nói thẳng ra xem nào, tôi nghe thử xem rốt cuộc họa lớn tới mức nào chứ? Xí! Dọa trẻ con chắc?” Uông Tư Minh lạnh lùng thốt lên, “Hẳn là cậu cũng biết cha của Trần Duyệt là ai đúng không?” Cha Trần Duyệt ư? Nghiêm Hoài Vũ ngẫm nghĩ, trong đầu hoàn toàn không có ấn tượng gì cả
Anh ta nhíu mày, “Không biết, là ai nhỉ?”
“Vậy chú của Trần Duyệt, Trần Mậu Hòa, hẳn là cậu biết đúng không?” Gương mặt vốn dĩ đang thản nhiên của Nghiêm Hoài Vũ lập tức thay đổi, anh ta trợn trừng mắt, không thể tin được hỏi: “Trần Mậu Hòa là..
chú của Trần Duyệt ư?” “Đúng thế! Giờ Trần Duyệt thành ra như thế, cậu cảm thấy người nhà của cô ta sẽ bỏ qua hay sao?” Nghiêm Hoài Vũ thu lại vẻ mặt cợt nhả, cuối cùng cầm lấy tay Nhiếp Nhiên, chân thành nói: “Tiểu Nhiên Tử à, mấy ngày nay chẳng phải cô được nghỉ phép hay sao? Hay là cứ đi chơi mấy ngày đi.” Uống Tự Minh nghe anh ta nói thế thì cạn lời: “Quân đội không cho phép người đang trong quá trình huấn luyện được ra ngoài.” “Vậy Uông Tư Minh à..
vậy..
giờ phải làm thế nào?” Nghiêm Hoài Vũ nôn nóng, bất an
Mã Tường và Kiều Duy đứng ở bên cạnh ngơ ngác hỏi: “Trần Mậu Hòa là ai?”
Gia đình của Kiều Duy không có dính dáng gì tới nhà họ Trần, lại ở một tỉnh rất xa nên không biết cái tên này
Mà Mã Tường có xuất thân nông dân, anh ta càng không hiểu mấy thứ này
Nghiêm Hoài Vũ bình tĩnh giải thích: “Là người còn cao hơn ông già nhà tôi một cấp.” Hai người bọn họ vừa nghe thấy thế thì nhất thời kinh ngạc
Bọn họ biết ba của Nghiêm Hoài Vũ, cấp bậc của ông ấy đã rất kinh khủng rồi, vậy mà người này còn cao hơn ba của Nghiêm Hoài Vũ một cấp..
Thảo nào Nghiêm Hoài Vũ lại có vẻ mặt thể này.
Vậy..
Tiểu Nhiên Tử sẽ không sao chứ? Hai người lo lắng nhìn về phía Nhiếp Nhiên vẫn đang bình tĩnh đứng bên cạnh
Nghiêm Hoài Vũ nghĩ một lúc lâu, lại ôm tâm lý ăn may, yếu ớt hỏi: “Thực ra chuyện này cùng lắm chỉ là lỡ tay trong lúc huấn luyện thôi mà, chắc là sẽ không có vấn đề gì lớn đâu.” Nhưng lại nhận về cái liếc mắt lạnh lùng của Uông Tư Minh, “Cậu cảm thấy ba Trần Duyệt sẽ tin vào cái lí do này sao?” Nghiêm Hoài Vũ bị anh ta vô tình hắt cho một gáo nước lạnh thì nhụt chí hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?” Anh ta vò đầu đi tới đi lui mấy vòng dưới chân tòa nhà rồi vội vàng nói: “Hay là chúng ta cùng tới chỗ tiểu đoàn trưởng đi? Hoặc là chúng ta có thể giống như hôm qua, kháng nghị tập thể?” Uông Tư Minh lắc đầu: “Vô ích thôi, bây giờ không phải là vấn đề nội bộ nữa
Con gái của Trần Mậu Trung ở trong quân ngũ bị đánh thành ra như thế, ông ta nhất định sẽ không bỏ qua đâu
Mà sau lưng ông ta là toàn bộ nhà họ Trần, chỉ sợ chính đội dự bị cũng bị ảnh hưởng.” Nghiêm Hoài Vũ nghe vậy càng phiền chán hơn, không nhịn được thấp giọng mắng một câu: “Tổ sư! Sao Trần Duyệt này lại là con gái của Trần Mậu Trung cơ chứ!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.