*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong căn phòng tôi chỉ còn lại tiếng thở nhè nhẹ của hai người
Bỗng nhiên đèn vụt sáng, điều hòa cũng bắt đầu hoạt động bình thường.
Không khí giữa hai người lại trở nên áp lực vô cùng.
“Đây không phải là điều cô muốn sao?” Hoắc Hoành bị ăn một cái tát, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.
“Anh nói cái gì cơ?” Nhiếp Nhiên đứng ở đó, vì thiếu không khí mà ngực vẫn không ngừng phập phồng
Hoắc Hoành nói bình thản: “Đầu tiên là thu hút sự chú ý của tôi, sau đó là mượn cớ xin nghỉ, không phải là kể lạt mềm buộc chặt sao?”
Lạt mềm buộc chặt! Thế mà anh ta cũng nghĩ ra được
“Ngài Hoắc, tôi nghĩ là anh hiểu lầm rồi! Rõ ràng là tôi có việc gấp phải xin nghỉ, không phải là mượn cớ.” Giọng của Nhiếp Nhiên vô cùng lạnh lùng
Cổ lau đi lau lại môi mình sau đó ngồi xuống dọn dẹp những mảnh vỡ lúc nãy
Hoắc Hoành thấy cô lộ rõ ra sự cự tuyệt lãnh đạm đến vô cùng, anh ta yên lặng một lát rồi lại nói bằng chất giọng trầm ấm: “Coi như là tôi hiểu lầm cô, vậy thì Diệp Lan, cô tát tôi một cái mà không sợ phá hỏng công việc của mình sao?”
Tay cô run run dọn dẹp mảnh thủy tinh vỡ dưới sàn
Hoắc Hoành nói thế là có ý gì? Là muốn Lưu Chấn đuổi việc mình sao?
Không, không thể nào! Cô khó khăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/597766/chuong-475.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.