Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Nếu tôi đã giúp ông bắt hắc cảnh, thì ông có thể nói cho tôi biết, chuyện ông từ chối không cho tôi giải mã có phải là có người giật dây ông nên để chậm tiến độ không?” Nhiếp Nhiên nhìn ông ta có vẻ chần chừ thì hơi mất mát, “Tôi đã giúp ông rồi.”
Phó Cục trưởng nhìn cô, thở dài, “Ừ.”
Lúc đầu quả thực là cấp trên có bảo ông ta trì hoãn việc phá mã nên ông ta đã làm vậy. Nhưng ai mà biết được Cục trưởng tự nhiên lại bắt đẩy nhanh tiến độ, vì thế ông ta mới đồng ý với Lệ Xuyên Lâm.
Nhiếp Nhiên hừ một tiếng, quả nhiên là có người ngăn cản mình.
Cô không thèm nhìn Phó Cục trưởng bên cạnh, cứ thế đi ra khỏi Cục Cảnh sát, tìm một nhà vệ sinh công cộng thay quần áo, trang điểm theo phong cách của Diệp Lan sau đó bắt một chiếc taxi về khu nhà ở của mình.
Trời cuối thu tối rất nhanh, gió lạnh cuốn theo những chiếc lá khô trên đường.
Một mình cô đi về trên con ngõ nhỏ, ánh đèn vàng chiếu lên người cô tạo thành một cái bóng gầy yếu cô đơn.
Nhiếp Nhiên kéo áo khít lại để tránh gió và đi nhanh về khu nhà mình. Không ngờ, cô vừa đi đến sảnh thì có một chiếc xe tự nhiên bật đèn pha sáng chói.
Mẹ nó chứ, kẻ nào không có mắt mà mở đèn chói như vậy? Nhiếp Nhiên đưa tay lên tránh để nhìn xem kẻ trong xe là ai.
Cửa xe mở ra, giọng một người đàn ông từ trong xe vang lên: “Diệp Lan.”
“Ngài Hoắc.”
Nhiếp Nhiên đi về phía ánh sáng kia, quả nhiên là Hoắc Hoành.
A Hổ xuống xe mở cửa ra, Nhiếp Nhiên không muốn lên xe nên vờ như không thấy gì, đứng ngoài cửa đón gió, “Ngài Hoắc, ngài đến đây có chuyện gì không?”
Hoắc Hoành nhìn cô có vẻ không muốn lên xe nên không ép, đưa mắt nhìn A Hổ tỏ ý bảo anh ta đi ra chỗ khác, sau đó mở cửa xe của mình ra, hỏi: “Cô đi đâu vậy? Tôi đợi cô cả một ngày.”
Mấy ngày nay vì bận lo cho lễ kỉ niệm mà anh ta không có thời gian tìm Nhiếp Nhiên, bây giờ khó khăn lắm mới có thời gian thì lại không thấy bóng dáng cô đâu.
“Có chuyện gì sao?” Nhiếp Nhiên kéo áo chặt hơn chút nữa.
Cuối cùng thì cũng đã chớm đông, buổi tối trời khá lạnh.
Hoắc Hoành sợ cô lạnh nên lấy áo của mình choàng qua người cô, sợ cô từ chối, anh ta cố tình nói một câu, “Hoặc là cô lên xe, hoặc là khoác áo.”
Nhiếp Nhiên nghĩ đi nghĩ lại rồi chọn khoác áo, “Ngài Hoắc, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
“Có chuyện rất quan trọng.”
Nhìn Hoắc Hoành rất nghiêm túc, Nhiếp Nhiên cho rằng có chuyện liên quan đến công ty, ví dụ như chuyện giao dịch chẳng hạn, nên hỏi đầy lo lắng: “Ngài nói đi.”
“Cô không cần phải căng thẳng như vậy.” Hoắc Hoành nhìn cô có vẻ rất lo lắng, giọng ấm áp, “Đi cùng tôi đến một bữa tiệc.”
Á? Tiệc? Bây giờ á?
Nhiếp Nhiên lắc đầu, “Không được, muộn quá rồi. Hơn nữa lần trước đi đã loạn hết cả lên, tôi không đi đâu.”
Mấy giờ rồi chứ, tối qua cô chẳng được ngủ ngon lành, bây giờ buồn ngủ chết đi được, lấy đâu ra hứng mà tiệc với tùng?
“Không phải là tối hôm nay.” Hoắc Hoành nhìn mặt cô có vẻ không hào hứng, chỉ có thể lấy Lưu Chấn ra để nói, “Là Lưu tổng của cô yêu cầu, mang tính chất thương mại, cô là nhân viên phải tham gia, chỉ là vừa khéo tôi là bạn nam cùng cặp với cô mà thôi.”
Lưu Chấn?
Lưu Chấn và Hoắc Hoành cùng đi chung một bữa tiệc sao? Lẽ nào lại giống lần trước, lấy danh nghĩa buổi tiệc để tiến hành giao dịch ngầm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.