*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Huống chi giờ cô còn dùng tay không để nhấc nó lên, chắc chắn là tay cô đã...
“Mặc kệ tôi, em đi nhanh đi!” Hoắc Hoành đã hít phải không ít khói, cổ họng khàn đặc, nhưng vẫn cố gắng quát bảo cô ra ngoài.
Nhiếp Nhiên dùng hết toàn lực, vất vả lắm mới nhấc được cây xà ngang kia lên, hít sâu một, hơi nổi giận, hung dữ mắng: “Đừng nói nữa!”
Hoắc Hoành sửng sốt, nhưng thấy cô nhíu mày thì vẫn tiếp tục khuyên can, “Em đừng lãng phí thời gian nữa!”
“Câm miệng!” Lại thêm một tiếng quát lạnh và ánh mắt hung tàn nữa, Hoắc Hoành hoàn toàn câm luôn.
Nhiếp Nhiên gần như là nghiến răng nghiến lợi, “rầm” một tiếng, cuối cùng cây xà ngang cũng bị cô đẩy sang bên cạnh.
“Chân của anh có thể...” Nhiếp Nhiên hỏi được một nửa theo bản năng, nhưng sau đó mới nghĩ ra cho dù chân Hoắc Hoành không bị gỗ đè thì cũng vốn đã là một đôi chân tàn phế rồi.
Cô chỉ có thể than thở một tiếng rồi sau đó kéo anh lên lưng mình.
Hoắc Hoành cao hơn cô nhiều, huống chi cô còn chưa được hai mươi tuổi, thân thể nho nhỏ cõng Hoắc Hoành lên, nếu ai nhìn vào thì chắc chắn sẽ bị kinh hãi, sẽ có cảm giác hai người có thể gục xuống bất kì lúc nào.
“Chân của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/597697/chuong-406.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.