*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phòng khách lại một lần nữa tĩnh lặng. Hà Úy Giai ngã vào lòng hắn, thở hổn hển.
“Nhưng mà, anh chắc chắn người phụ nữ này có thể lấy được sự tin tưởng của ông già anh không?”
Hoắc Mân nghịch tóc của cô ta, khẳng định chắc chắn, “Dĩ nhiên, bà ta từng là thuộc hạ thân tín nhất của ba anh. Em đừng thấy bà ta là phụ nữ mà lầm, tác phong làm việc của bà ta mạnh mẽ quyết đoán, rất được ông già thích đó. Sau đó, lúc bà ta giao đứa con riêng Hoắc Hoành này cho ba anh, bà ta đã rời đi, nói là muốn đi dưỡng lão.”
“Bà ta bị đánh nhiều như vậy mà vẫn không chịu khai, xem ra thật sự là không nhìn nhầm người.” Ánh mắt Hà Úy Giai không kìm được một lần nữa lại rơi xuống cửa hầm ngầm dưới mặt đất.
“Vậy nên bây giờ anh chỉ chờ bà ta mở miệng. Chỉ cần bà ta mở miệng, lễ mừng thành lập vào tuần sau, anh sẽ khiến cho Hoắc Hoành vĩnh viễn không có đất trở mình!”
Hiện tại, trong lòng Hoắc Mân tràn ngập ý nghĩ muốn lật đổ Hoắc Hoành, hầu như không để ý tới lời của Hà Úy Giai.
Hà Úy Giai rất nhanh thu lại thần sắc, khôi phục lại dáng vẻ dịu dàng, “Có điều, anh vẫn nên đề phòng bà ta một chút, tốt nhất là tóm thêm vài người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/597694/chuong-403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.