*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sắc mặt Diệp Trần tái mét
“Còn nữa, chẳng lẽ Phùng Anh Anh không nói với dì, hồi đó cô ta cũng tóm tay tôi không chịu bỏ ra như dì, suýt nữa bị tôi phể một tay à?” Dưới ánh sáng trong phòng, đôi mắt Nhiếp Nhiên dửng dưng bình tĩnh, nhưng nhìn kĩ thì sẽ phát hiện đáy mắt lóe lên sự lạnh lùng
Diệp Trần không nhịn được rùng mình, buông tay ra
Bà ta biết, lần này bà ta hoàn toàn thua rồi
Qua một lúc lâu, bà ta cụp mắt, giọng nói buông xuôi: “Mày nói đi, rốt cuộc phải thể nào mày mới có thể bỏ qua cho con trai tao?” Nhiếp Nhiên khẽ mỉm cười, “Dì không bỏ qua cho tôi, tại sao tôi phải bỏ qua cho con trai dì?” Diệp Trân ngước mắt lên, kinh ngạc mất mấy giây, sau đó thở dài một hơi, “Quả nhiên mày đã biết hết rồi.” Biết rồi mà lại có thể nhẫn nhịn lâu như vậy, không nói một lời, ngay cả Nhiếp Thành Thắng cũng giấu, chẳng lẽ là trước kia bà ta đã xem thường con ranh này rồi à? Càng nghĩ bà ta càng cảm thấy hồi đó đưa cô đến quân đội là thả hổ về rừng, vô cùng phiền muộn
“Dì làm rõ ràng như vậy, sao tôi có thể không biết?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/597662/chuong-371.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.