*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ông ta bị Hoắc Hoành chèn ép nhiều như vậy, hiện giờ lại thấy có lợi nhuận, khó tránh được đầu nóng lên, nhưng có nóng thế nào ông ta vẫn nhớ lời đoạn tuyệt lạnh lùng của Hoắc Khởi Lãng trong bữa tiệc.
Dường như đối với Hoắc Khải Lãng và Hoắc thị mà nói, Hoắc Mân đã là đứa con bị vứt bỏ.
Nhưng ngay sau đó, một câu của Hoắc Mân lại làm suy nghĩ của ông ta xao động. Hoắc Mân nói nếu Hoắc Khởi Lãng đã không giết hắn, còn giữ lại hắn, tức là ông già vẫn không nỡ.
Chỉ cần hắn còn sống, chỉ cần hắn vẫn là Đại thiếu gia của Hoắc thị, Hoắc Hoành sẽ không thể đè đầu cưỡi cổ hắn được.
Tối hôm đó, Lưu Chấn nghĩ rất nhiều, cuối cùng quyết định cược một ván cuối.
Dù gì cũng là ba mươi phần trăm lợi nhuận, cho dù cầm tiền chạy trốn đi nơi khác mở công ty cũng đủ kiếm được một món lớn rồi.
Nhưng hoang tưởng chính là hoang tưởng, hiện thực đã nói với ông ta tất cả những thứ này đều là nói phét hết!
Hàng thật mà ông ta cất giấu kĩ như vậy đều đã bị lấy mất, tiền không lấy được một xu, còn lãng phí cả một khoản vốn lớn làm đồ giả, chẳng khác nào mất cả chì lẫn chài!
Ông ta nhìn Hoắc Mân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/597632/chuong-341.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.