*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Này, đây là thứ cô muốn.” Nhiếp Nhiên nhận chiếc hộp rồi đi tới gần gã cướp biển, “Mày không muốn được khen thưởng?” Gã ta lắc đầu nguây nguậy, “Không, không muốn!” Đã có vết xe đổ rồi, làm sao gã còn dám gật đầu nữa? Nhiếp Nhiên nghe gã trả lời khẳng định như thế thì ra vẻ tiếc rẻ mở hộp ra, bên trong có một bát nước màu nâu bốc khói, có mùi tanh nồng
“Nếu mày đã không muốn uống thuốc giải thì được thôi, tao cũng không ép buộc...” Cô giả vờ đóng nắp hộp lại
Gã ta nghe xong thì lập tức giật lấy, “Tao uống, tao uống!” Uống xong bát thuốc, gã ta nhíu chặt mày lại
Thuốc khó uống quá, sao mà còn khó uống hơn cả cái bát thuốc độc kia vậy? Nhiếp Nhiên cầm lại bát thuốc trong tay gã, cô nói: “Nhưng dược tính trong cái này chỉ có một nửa, mày mà ngoan ngoãn gỡ mìn thì sẽ cho mày nửa còn lại
Còn nếu không ngoan thì với cái cơ thể giải được một nửa độc này, mày sẽ chết chậm hơn so với những người khác, đương nhiên cảm giác cũng càng khó chịu hơn so với những người khác.” Gã cướp biển nghĩ rằng chỉ cần đánh nhau với Hà Giai Ngọc một trận thì đám lính này sẽ giảm bớt lòng phòng bị
Nhưng không ngờ Gã trợn mắt nhìn Nhiếp Nhiên, nhưng khi nhìn đến nụ cười quỷ quái của cô thì gã thầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/597630/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.