*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Con heo này cũng chưa lớn, sao ông có thể ăn được? Thôi được rồi, tiền này trưởng thôn cứ cầm lấy đi, đừng từ chối nữa, dù sao trong nhà cũng vẫn cần phải có tiền chi tiêu. Việc công là việc công, việc riêng là việc riêng, đây là hai chuyện khác nhau.”
Hoắc Hoành nói vậy làm trưởng thôn cũng hơi do dự. Quả thực trong nhà ông ta còn nhiều cái cần chi tiêu. Mấy hôm nay, vì chiêu đãi hai người này, hôm nay đến con heo cuối cùng cũng bị ông ta làm3thịt. Suốt mấy ngày, người trong nhà thậm chí còn chẳng biết đến đồ ăn mặn là gì.
Vì để có thể thúc đẩy chuyện mua bán này tiếp tục mà ông ta mới cắn răng nhịn đau như thế.
Nhưng giờ Hoắc Hoành lại nói việc công ra việc công, việc riêng ra việc riêng, điều này làm cho trong lòng ông ta không khỏi xao động. Ông ta cầm cái phong bì kia, cảm thấy trong đó thực sự có không ít tiền.
“Cái này...”
Dường như thấy được sự do dự của trưởng thôn, Hoắc Hoành cười, “Cầm đi, nếu không ba tôi mà biết tôi tới thôn mình ăn nhờ ở đậu, chắc ông ấy sẽ đánh chết thôi mất.”
Đánh chết anh ta sao?
Vậy... vậy thì thôi nhận đi, coi như...2làm chút chuyện tốt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/597624/chuong-333.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.