*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bởi vì có chuyện ban ngày nên mọi người đều vô cùng mệt mỏi, đã đi ngủ từ sớm rồi.
Nhiếp Nhiên lẻn vào trong nhà trưởng thôn, thấy điện trong phòng còn sáng thì nép vào trong góc, âm thầm chờ đợi.
Rất nhanh, trong phòng có tiếng động truyền ra, ngay sau đó đèn bị tắt đi, nhưng lúc này cửa lại mở ra.
Nhiếp Nhiên hơi kinh ngạc nhíu mày.
Đã muộn thế này rồi, ông ta còn muốn đi đâu chứ?
Cô quyết định tạm thời án binh bất động, lặng lẽ bám sát sau lưng trưởng thôn, muốn xem rốt cuộc ông ta định làm gì.
Nhưng đi theo cả đường lại phát hiện ông ta chẳng đi đâu cả, chỉ tới khu vực nhà kho đã3bị cháy thành than kia ngồi hút thuốc.
Nhiếp Nhiên ngồi một bên nghe ông ta liên tục thở dài, tựa như đang một mình cảm thán chứ không phải đi gặp ai. Cô vòng tới từ phía sau, túm lấy ông ta rồi kéo tới một cái ngõ nhỏ tối tăm cạnh nhà kho.
“Ai... ai thế?” Trưởng thôn đột nhiên bị người ta khống chế thì trong lòng sợ muốn chết.
Bọn họ đều đã già rồi, nửa đêm không đóng cửa đi ngủ cũng chẳng sao cả, sao tự nhiên lại có người muốn bắt ông ta chứ?
Ngày hôm nay ông ta đã gặp phải đủ mọi chuyện xui xẻo rồi!
“Giỏi lắm, lại dám phóng hỏa thiêu tôi?” Nhiếp Nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/597615/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.