*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mọi người vừa nhìn thấy hai thân ảnh như chồng lên nhau kia thì kinh ngạc gần như không nói nên lời.
A Hổ thấy Nhị thiếu nhà mình được Nhiếp Nhiên cõng ra thì cũng sửng sốt mất mấy giây.
“Rầm...” Một tiếng nổ vang, trong nháy mắt khi Nhiếp Nhiên cõng Hoắc Hoành trở ra, kho hàng phía sau lưng lập tức đổ sụp xuống.
Nhiếp Nhiên vội vàng bổ nhào xuống đất làm cho Hoắc Hoành cũng lăn theo mấy vòng, tránh bị gạch đá đập vào người.
“Nhị thiếu! Anh sao rồi?” Lúc này A Hổ đã lấy lại tinh thần, lo lắng xông tới.
Nhóm dân trong thôn cũng lập tức vội vàng vây lấy.
Hoắc Hoành là quý nhân của thôn bọn họ, nếu lỡ3như xảy ra chuyện thì thì bọn họ không biết phải ăn nói thế nào. Bọn họ hoàn toàn bỏ quên Nhiếp Nhiên như đã kiệt sức hoàn toàn, sắc mặt trắng bệch đang nằm trên đất.
Hoắc Hoành vừa lắc đầu vừa cố gắng đẩy đám người ra để tìm kiếm Nhiếp Nhiên.
Anh nhìn qua đám người, thấy Nhiếp Nhiên đang nằm dưới đất thì đồng tử co rút mạnh, vội vàng đẩy đám người ra, ôm lấy cổ Nhiếp Nhiên nâng lên, khàn giọng nói: “Mau, mau đi gọi bác sĩ tới đây!”
Tiếng hét tê tái làm cho những người xung quanh lập tức bừng tỉnh.
“Nhanh lên, nhanh lên, mau gọi bác sĩ Lưu tới đây!”
“Được, để tôi đi gọi, để tôi đi gọi cho!”
Người dân lập2tức chia nhau ra đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/597613/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.