*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong đáy mắt Nhiếp Nhiên hiện lên một tia lạnh như băng.
Cô thấy ánh mắt, khóe môi Hoắc Hoành vẫn chứa ý cười nhưng mặt thì đã trắng bệch rồi.
Dạ dày của anh ta không được khỏe, nếu cứ tiếp tục uống, lỡ bị xuất huyết dạ dày thì phải làm sao đây?
Ở nơi hoang vu hẻo lánh này, lấy đâu ra bác sĩ cứu anh ta chứ?
“Sếp của tôi chút nữa còn phải ký hợp đồng, để tôi uống rượu thay anh ấy đi ạ!”
Trưởng thôn vốn còn muốn rót thêm cho Hoắc Hoành hai chén, nhưng khi thấy Nhiếp Nhiên vươn tay ra ngăn cản, ông ta nghẹn họng luôn.
Chuyện ký hợp đồng là chuyện lớn, không thể phá hỏng, tuyệt đối không thể phá hỏng.
Vì thế, cái chén trong tay ông3ta đang giơ cao trên không trung bị Nhiếp Nhiên cầm lấy, uống một hơi cạn sạch.
Hoắc Hoành nghiêng đầu nhìn cô, trên mặt đầy sự dịu dàng.
Anh không ngờ cô nàng này lại chắn rượu giúp mình, không biết trong đầu lại đang nghĩ gì đây? Anh không hiểu nổi.
Thực ra sau khi Nhiếp Nhiên uống xong cũng hối hận rồi, bởi vì cô cảm thấy Hoắc Hoành say rượu mới tốt chứ, say rồi thì vừa hay tạo cơ hội cho cô ra tay kia mà!
Không biết tại sao vừa rồi tay của mình lại ngu thế, còn vươn ra cướp lấy chén rượu chứ?
Sau một bữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/597604/chuong-313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.