*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng Nhiếp Nhiên lại đột nhiên cười khẽ, trong cảnh này, nụ cười của cô vô cùng chói mắt
“Nếu cô biết rõ còn muốn ở đây làm chim đầu đàn, cô thật sự không sợ khẩu súng kia sẽ bắn nát đầu cô à?” Sự lạnh lùng trong trọng nói u ám của cô khiến da đầu người ta căng ra
“Cô!” Hạ Na tức giận, nhưng lại không biết phản bác thế nào
Nhất thời, bầu không khí như đông cứng lại
Đúng lúc này, cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc mở ra, Hoắc Hoành được A Hổ đẩy ra ngoài
Trước khi rời đi, anh dừng lại ở cửa, thản nhiên dặn3dò, “Thư ký Diệp, đặt ba tấm vé máy bay, chiều nay cô và A Hổ cùng tôi đến thành phố C một chuyến, đặt thêm cả khách sạn nữa.” Nhiếp Nhiên điều chỉnh lại vẻ mặt, sau đó mỉm cười nói với Hoắc Hoành, “Vâng, tôi sẽ đi làm ngay, Hoắc tổng.” “Còn nữa, gần đây tiến độ công việc của các cô hơi chậm, nếu như không đủ nhân viên thì có thể tuyển mấy người.” Ném lại câu này, Hoắc Hoành bảo A Hổ đẩy mạnh vào trong thang máy trên hành lang.
“Vâng.” Nhiếp Nhiên cong môi cười, không ngờ Hoắc Hoành ở bên trong lại nghe thấy hết, hơn nữa còn chống lưng cho mình
Có điều đây rốt cuộc là chống lưng cho cô, hay là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/597593/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.