*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
đãi ngộ như thế nào?” Nhiếp Nhiên dè dặt hỏi
Hoắc Hoành đặt đôi đũa trong tay xuống, nhìn cô, “Em muốn đãi ngộ thế nào?” Cô cắn môi cúi đầu suy nghĩ rất lâu, rụt rè hỏi: “Chỗ anh có đãi ngộ như chỗ Lưu tổng không?” Hoắc Hoành còn tưởng là cô sẽ nghĩ ra điều kiện gì ghê gớm
Cô gái nhỏ này từ trước đến giờ lắm mưu nhiều kế, khôn ngoan xảo quyệt, anh sợ mình không thể thỏa mãn điều kiện của cổ nên khá căng thẳng
Hóa ra..
Cô gái này đúng là đồ tham tiền mà! “Chỗ Lưu tổng có đãi ngộ gì, chỗ tôi sẽ cho em gấp đôi, thế nào?” “Được!” Hoắc Hoành thấy mắt cô sáng lấp lánh, ai không biết cô gái này đang giả vờ có lẽ sẽ bị cô lừa3thật
“Em thật đúng là không biết khách sáo.” Nhiếp Nhiên híp mắt cong môi cười, “Ai sẽ khách sáo với tiền chứ?” Nụ cười trên khuôn mặt cô muốn bao nhiêu hạnh phúc có bấy nhiêu hạnh phúc, dáng vẻ ngốc nghếch đó khiến Hoắc Hoành không nhịn được muốn trêu chọc, “Không phải em nói ở bên cạnh tôi rất đáng sợ, rất dọa người sao? Hả?” Khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt lập tức cứng lại, cô đảo mắt, sau đó nhìn về phía Hoắc Hoành.
“Vậy tôi có cần bảo anh trả tôi thêm chút tiền lương không?” Hoắc Hoành đang chờ cổ cầu xin tha thứ, nghe thấy thể suýt nữa làm đổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/597583/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.