*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Lần này ông muốn biến thành người điếc à?” Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên cười, lộ ra hàm răng trắng đều đặn
Lão Tam Tử giống như bị hắt một chậu nước lạnh, lập tức tỉnh táo lại, lui về phía sau ba bước
“Vậy..
vậy cậu nói cho tôi biết cậu sửa lại cái gì?” Nhiếp Nhiên giắt súng của mình vào hông, ngồi chỉnh sửa lại quần áo, “Ông tự nghĩ đi, nếu thật sự là người có tài, chắc chắn ông sẽ có thể nhanh chóng tìm ra.” Lần này vẻ mặt Lão Tam Tử vô cùng3nghiêm túc, giống như đang thề, “Tôi nhất định có thể tìm ra, cậu cứ đợi xem!” “Ồ, không phải rất sợ tôi đến đây sao? Sao thế, bây giờ không sợ rồi à?” Nhiếp Nhiên cố ý bước đến trước mặt ông ta một bước
“Tôi..
tôi đâu có sợ.” Ông ta theo bản năng muốn lùi về phía sau, nhưng vì vừa mới nói như thế nên chỉ có thể sống chết đứng tại chỗ
Nhiếp Nhiên nhìn bộ dạng sợ chết vẫn tỏ vẻ của ông ta, cô không phản bác mà chỉ cầm con dao quân đội trên bàn lên nghịch
Nụ cười rạng rỡ trên mặt cổ và lưỡi dao lạnh lẽo bức người kia cuối cùng vẫn khiển Lão Tam Tử không chịu nổi
“Tôi sợ cậu đánh2tôi.” Lão Tam Tử đã trung tuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/597581/chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.