*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô chỉ ra mấy chỗ không dễ phát hiện, Lão Tam Từ dịch lại nhìn, đúng là ở giữa kẽ hở có chút xíu bụi và dấu vết bị lau qua
“Không, không thể nào! Tại sao có thể là đồ cũ, đây là loại mới nhất tôi dùng số tiền lớn để mua!” Hình như ông ta không có cách nào chấp3nhận mà nhìn chằm chằm cái máy đó, vẻ mặt suy sụp như cha chết
“Ừm, ông bị lừa rồi.” Nhiếp Nhiên lại trần thuật sự thật này một lần nữa, tiếp tục đi loanh quanh trong phòng thí nghiệm
Nhiếp Nhiên thấy ông ta ngồi trên ghế mãi không chịu nhúc nhích, xét thấy lát nữa phải dùng phòng thí nghiệm của ông ta, cho nên cô phá lệ an ủi ông ta một câu, “Có phải loại mới nhất hay không thì đã làm sao, chỉ cần có thể giải được mật mã, dây thép cũng có thể thắng được chìa khóa.” Lão Tam Tử ngây ra ba giây sau đó hoàn hồn lại
Cái “tên nhóc” này..
cái tên này đang an ủi mình à? Ông ta nghe nhầm2đúng không? Người ta nói nắng hạn quá lâu quý mưa rào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/597579/chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.