*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nói xong, anh dặn cô Vương mấy câu xong rồi vội vàng rời đi
Thật ra vừa rồi A Hổ lên tầng nói với anh, Hoắc Khải Lãng gọi điện thoại tới, yêu cầu anh về ngay, hình như ông ta đã biết chuyện lúc sáng rồi
A Hổ lại bồi thêm một câu, nói là nghe giọng ông có vẻ không vui
Đương nhiên sẽ không vui rồi, dù sao đó cũng là con trai của ông ta, cho dù không thích, không hài lòng, nhưng nuôi hơn ba mươi năm nói mất là mất, lại còn là bị em trai mình bắn chết,3trong lòng thế nào cũng không thoải mái
Bước vào nhà, trong phòng khách trước kia vang tiếng nói cười của ba người giờ này đã trở nên vắng vẻ
Một người bị mình giết, một người bị Hoắc Khải Lãng nhốt ở phòng nhỏ sau nhà
Chỉ có mấy tháng ngắn ngủi, quang cảnh đã trở nên tan tành như vậy
Nhà họ Hoắc rộng lớn lặng ngắt như tờ, thê thảm sầu thương
Hoắc Hoành cong khóe miệng lên, đẩy xe lăn lên phòng sách trên tầng
Anh mới vừa đẩy cửa ra đã thấy Hoắc Khải Lãng nhắm mắt ngồi tựa vào ghế, nhìn già đi hẳn
Câu nói đầu tiên của ông ta không phải là vì sao lại giết anh mình, mà là..
“Tại sao đống hàng kia lại bị cảnh sát tịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/597565/chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.