*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoắc Hoành nhìn thân thủ nhanh nhẹn của cô mà chán nản, tại sao mình có thể vì cô bị cảm mà buông lỏng cảnh giác với cô?
Đúng là thất sách.
Có điều, nghĩ lại thì lại cảm thấy tương lai còn dài, không vội, không vội
Hoắc Hoành nhìn cô, đáy mắt thoáng qua ý cười sâu xa, nhưng nụ cười này rơi vào mắt Nhiếp Nhiên lại vô cùng kỳ lạ
Cảm giác hình như mình bị anh ta tính toán, khiến cô vô cùng hoảng loạn
“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, Nhiếp Nhiên ngồi ngay ngắn trong xe của Hoắc Hoành, nhìn cảnh đường phố không ngừng chạy ngược ra phía sau, không3nhịn được hỏi
“Về nhà.” Hoắc Hoành trả lời cô, rồi hỏi A Hổ đang lái xe: “Bác sĩ chuẩn bị xong chưa?” “Đã đợi ở nhà rồi.” A Hổ nhìn thẳng ra ngoài, giọng cung kính
“Tôi không muốn đến nhà anh!” Nhiếp Nhiên vừa nghe thấy anh nói về nhà, theo bản năng từ chối ngay
Sau đó sợ sức uy hiếp không đủ, cô nắm lấy tay nắm cửa bồi thêm một câu, “Nếu không tôi sẽ nhảy xuống!” Đến nhà anh ta, đùa à! Đó là nhảy vào hang sói đấy! Cô nam quả nữ ở chung một phòng, mình lại còn là bệnh nhân, còn không bị anh ta ăn tươi nuốt sống chắc? Mà Hoắc Hoành ở bên cạnh nghe cô nói vậy liền quay sang nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/597561/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.