Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

1hải biết con gái bây giờ yếu ớt vô cùng, hơi đứt tay hay bỏng nhẹ cũng khóc lóc ầm ĩ, đâu có thể nhịn được đến giờ
Nhiếp Nhiên vốn muốn tự về xử lý một chút là được rồi, không ngờ Lệ Xuyên Lâm lại vẫn nhớ, cô chỉ sau lưng mình, nói: “Lưng bị cọ xát một chút ạ.”
“Ồ, vậy à.” Bác sĩ nghe cô trả lời xong, cũng không có ý xem kĩ, chỉ muốn kể cho hộp thuốc tiêu viêm là được
Nhưng lúc ngẩng đầu lên, bà ta thấy cậu cảnh sát kia đang nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, ánh mắt lạnh như bằng kia khiến bà ta không tự chủ được bổ sung thêm3một câu, “Vén áo lên cho tôi xem xem.” Nhiếp Nhiên không ngờ bác sĩ kia lại nghiêm túc như vậy, chỉ đành vén áo ngủ lên
Trên vùng eo trắng nõn là một mảng trẩy da đáng sợ, còn có nhiều chỗ vì bị đá nhỏ rạch vào, máu chảy ra đã đồng lại trên vết thương rồi
Bác sĩ không nhịn được hít một hơi lạnh
Diện tích vết thương lớn như vậy mà cô gái này lại không kêu một tiếng, chịu đựng giỏi thật! “Sao lại bị thế này, trầy da rất nghiêm trọng!” Vẻ mặt bà ta căng thẳng
Nhìn kĩ vết thương kia, đá vụn đất cát găm cả vào trong da, cũng được một khoảng thời gian rồi2nên máu đã đông lại, không quá dễ xử lý
Lệ Xuyên Lâm ở bên cạnh vốn định tránh đi, nhưng lúc liếc thấy vết thương kia thì đáy mắt rét lạnh
Anh ta biết ngay cố đối xử tệ bạc với mình mà, vết thương lớn như vậy mà không nói một câu
Nếu như không phải là Hoắc Hoành nói cô bị thương, thì với cái dáng vẻ bình tĩnh này của cô, anh ta sẽ không chú ý tới
Nghĩ tới đây, giọng anh ta lạnh hẳn đi, “Chữa trị cho cô ấy.” Bác sĩ không ngẩng đầu lên, viết đơn thuốc, “Phải đến trạm y tá gắp hết đá nhỏ và bùn đất trong da ra, sau đó bỏ thuốc, cứ1ba ngày lại đến bệnh viện thay thuốc một lần
Nhưng tốt nhất cô nên có chuẩn bị tâm lý, da cô đã bị thương đến biểu bì da trong rồi, có thể sẽ để lại sẹo.” Lệ Xuyên Lâm nhìn Nhiếp Nhiên, sau đó nói: “Không sao.”
Anh ta cảm thấy chỉ cần còn mạng, những thứ khác đều không phải là vấn đề, huống hồ là mấy vết sẹo
“Tôi kê đơn thuốc tiêu viêm và thuốc cảm cúm, có cần truyền nước không?” Mặc dù là nói với Nhiếp Nhiên, nhưng bác sĩ lại nhìn về phía Lệ Xuyên Lâm hỏi
“Không cần truyền!” Nhiếp Nhiên lập tức tranh trả lời trước
Cô đặc biệt không thích kiểu tiêm trực tiếp vào cơ1thể
Chắc là do kiếp trước vì để cơ thể sinh ra đủ loại kháng thể nên cô đã tiêm quá nhiều thứ, cho nên bây giờ cô có bóng đen tâm lý
Lệ Xuyên Lâm thấy cô khẳng định như vậy, cũng không ép cô, chỉ khẽ gật đầu với bác sĩ
Sau đó, bác sĩ đưa đơn thuốc cho anh ta
“Vậy thì chỉ có những thứ thuốc này thôi, chú ý không được để vết thương trên eo dính nước, nếu không bị nhiễm trùng sẽ rất phiền phức.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.