*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người này làm sao vậy, đang mưa to vậy đứng đó làm gì?
Lệ Xuyên Lâm đứng thẳng người trong mưa, giống như cái cây đứng ở đó, đáp lại, “Chờ cô thay quần áo.”
Nhiếp Nhiên lập tức hiểu ra, không ngờ người đàn ông này cũng rất quân tử đó, tốt hơn cái tên Hoắc Hoành kia không biết bao nhiêu lần!
Nếu cái tên Hoắc Hoành kia thấy cả người mình ướt sũng, chắc chắn sẽ không rời khỏi, ngược lại sẽ mặt dày mà ngồi trong xe, còn hờ hững nói một câu, tôi không nhìn!
“Không cần, đâu cần phiền phức như3vậy.”
Thật ra cho dù Lệ Xuyên Lâm ngồi trên xe cũng không sao, cô ngồi phía sau xe, chỉ cần Lệ Xuyên Lâm không quay đầu, về cơ bản không vấn đề gì.
Nhưng thấy Lệ Xuyên Lâm không để ý tới mình, vẫn đứng trong mưa, sau đó Nhiếp Nhiên bổ sung thêm câu: “Anh còn không lái xe đi, tới lúc đó thể nào cũng bị bảo vệ tuần tra phát hiện.”
Quả nhiên, bóng dáng Lệ Xuyên Lâm hơi động đậy trong mưa, thậm chí còn hơi xoay đầu lại.
“Mau lên đi!” Nhiếp Nhiên nhìn bộ dạng lưỡng lự của anh ta thì chỉ cảm thấy buồn cười.
Núi băng mà cũng có lúc lưỡng lự ngượng ngùng.
Lệ Xuyên Lâm nhìn cô ngồi trong xe, quần áo ướt2vẫn chưa thay ra. Tuy trong xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/597543/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.