*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không chỉ không sai, mà còn hoàn toàn kéo được Nguyễn Lương Nguyên về phe mình.
“Giờ thấy ba cháu làm đến nước ấy vì dì, những oán hận bao năm nay của dì cũng nên tiêu tan rồi chứ?” Hoắc Hoành đổi một đề tài khác.
Nụ cười của Nguyễn Lương Nguyên dần tan đi, tầm mắt một lần nữa dừng ở sảnh lớn dưới lầu đã trống không, “Còn hận gì nữa chứ? Dì đã già rồi, chẳng hận nổi.”
“Vậy có phải dì nên trở về bên cạnh ba cháu không?” Hoắc Hoành thản nhiên hỏi một câu nữa.
“Dì đã sớm không còn quen cuộc sống ở đây nữa, giờ dì nghe thấy tiếng3súng là sợ rồi, có lẽ dì đã già thật.” Nguyễn Lương Nguyên cảm khái thở dài một tiếng.
“Hai người đang nói chuyện gì thế?” Hoắc Khải Lãng đi lên tới nơi, thấy hai người ngồi xe lăn nói chuyện rất vui vẻ thì chen vào hỏi một câu.
“Tôi nói tôi phải về nhà.” Nguyễn Lương Nguyên lạnh lùng đáp.
Hoắc Khải Lãng vừa nghe liền từ chối không suy nghĩ, “Không được!”
Đáng tiếc, Nguyễn Lương Nguyên chẳng thèm để ý tới ông ta, tự mình đẩy xe lăn đi về phòng.
Hoắc Khải Lãng lập tức đi theo, hai người vào phòng, vẫn không ngừng cãi cọ.
“A Nguyên, bà không thể ở lại bên cạnh tôi được sao? Ở đây, bà muốn gì có2nấy, chỉ cần bà thích, tôi có thể cho bà mọi thứ!”
“Tôi chẳng cần gì hết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/597529/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.