*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đánh chết, có nghe thấy chưa! Đánh chết hắn cho tôi! Lại dám vu khống A Nguyên, đáng chết!” Ông ta cảm thấy khó thở, bởi vì tức giận nên ngực phập phồng.
Hoắc Mân thấy ông ta tức giận như thế thì lập tức nói: “Ba à, rốt cuộc có phải vu khống hay không, chẳng phải cứ nghe đương sự nói là được rồi sao?”
“Đương sự?” Trong cơn tức giận, Hoắc Khải Lãng vẫn không khỏi kinh ngạc, sửng sốt nhìn con trai mình.
Trong đầu ông ta có vô vàn suy nghĩ, chẳng lẽ... chẳng3lẽ A Nguyên... Đã qua bao năm rồi, đã qua bao năm rồi...
“Mang người vào đây.” Hoắc Mân lại ra lệnh, có vài người ở cửa tiến vào.
Giữa một đám người, ánh mắt Hoắc Khải Lãng đã lập tức cố định tại trên người Nguyễn Lương Nguyên vừa đi qua cửa.
Hơn mười năm, không ngờ qua hơn mười năm hai người mới lại gặp lại nhau. Trái tim và bàn tay của Hoắc Khải Lãng đều cùng run rẩy.
“A Nguyên?” Ông ta khàn giọng gọi, đầy vẻ kích động, nhưng cuối cùng tất cả lại hóa thành một câu nhẹ nhàng, dịu dàng, “Sao bà lại tới đây, sao không bảo tôi cho người tới đón bà?”
Chưa có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/597517/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.