Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

1hông, không thể!
“Rầm!” Một tiếng vang lớn lập tức thu hút ánh mắt của mọi người về phía bàn tiệc chính.
Hoắc Mân đá đổ cái ghế bên cạnh làm cho một chân ghế bị gãy rời, bắn ra ngoài.
“Ai dám đi!” Hắn nổi giận, ánh mắt đảo qua nhìn mọi người trong sảnh.
“Con đang nghi ngờ ta đúng không?” Hoắc Khải Lãng dừng bước, sắc mặt sa sầm, áp lực không giận mà uy khiến cho người ta hoảng sợ.
“Ba, tại sao ba lại không chịu bắt nó lại, nó đã lừa dối ba mươi mấy năm rồi cơ mà!” Hoắc Mân gần như gào lên.
Lời nói của hắn tràn ngập sự đau khổ và không thể ngờ nổi.
Giờ hắn không khỏi nhớ lại lời Hoắc Khải Lãng từng nói trước đây, không quan tâm là từ bụng ai chui ra, chỉ cần vì Hoắc gia...
Hoắc gia, Hoắc gia, Hoắc gia!3Vì Hoắc gia mà ngay cả con ruột cũng không cần ư?
Hoắc Mân nghĩ vậy thì trong lòng như đang nhỏ máu.
“Con nhất định cứ phải cắn chặt chuyện này không buông đúng không?”
Hoắc Mân quyết tâm nói: “Phải! Chuyện này liên quan tới huyết mạch của Hoắc gia chúng ta, con không thể nào cứ thế mà quên đi được!”
“Tốt, tốt, tốt!” Hoắc Khải Lãng nghiến răng, lại ngồi xuống ghế, “Nếu con đã có chấp nhất không nên có, vậy ta muốn nhìn xem, xem con trai tốt của ta làm được gì cho Hoắc gia!”
Lão Nhị ở bên cạnh biết hiện tại anh Cả đã tức giận thật rồi, chỉ biết âm thầm thở dài nhìn về phía Hoắc Mân.
Thằng bé này, nhất định phải khiến anh Cả không còn chút thiên vị nào dành cho nó, nó mới chịu dừng tay hay sao?
“Vậy con tiếp tục nói2đi, ta nghĩ hẳn là con không nghĩ chỉ dùng một tên phục vụ mà đã có thể đánh thắng em trai con đúng không?”
Lời của ông ta rất thẳng thắn, có thể nói là không cho Hoắc Mân một chút mặt mũi nào.
Nhưng lúc này Hoắc Mân đã phát điên rồi, trong đầu hắn chỉ toàn ý nghĩ là phải đuổi Hoắc Hoành ra khỏi Hoắc gia, thậm chí giết chết Hoắc Hoành!
“Đương nhiên là có, dẫn người tới đây cho tôi!” Hoắc Mân ra lệnh, người bên cạnh lại gật đầu rồi đi ra ngoài.
Còn có người nữa sao?
Mọi người ở đây coi như đã hiểu, hôm nay Hoắc Mân muốn phải giết được Hoắc Hoành mới chịu dừng tay.
Tên đàn em đang định đi dẫn người lên thì đột nhiên có một người hô to: “Tôi nhớ ra rồi!”
Trong sảnh lớn yên tĩnh và đầy áp lực, một1tiếng nói to bất thình lình này càng trở nên đột ngột.
Nháy mắt, tất cả mọi người đều nhìn về phía người vừa lên tiếng.
Người nọ đi ra từ sau lưng Hoắc Mân, thần sắc vô cùng kích động.
Lão Nhị lạnh lùng quát lên, “Từ khi nào mà chủ nhân nói chuyện, kẻ dưới như mày lại được chõ mõm vào!”
Vốn đã rất loạn rồi lại có thêm một tên đàn em xông ra gây rối nữa, có phải cho rằng Hoắc thị không có quy củ đúng không!
“Tôi... tôi... Không phải, Đại thiếu, tôi nhớ ra rồi! Tôi nhớ ra rồi!” Tên đàn em kia bị tiếng quát của Lão Nhị dọa cho sợ tới mức rụt cổ lại, lập tức vung cánh tay bị thương của mình lên, muốn biểu đạt ý tưởng trong lòng mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.