*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đáng tiếc vẫn bị Hoắc Mân tóm được. Điều này khiến cho trong lòng hắn càng thêm chắc chắn thân phận của Hoắc Hoành là giả!
“Tôi tới quán cơm đương nhiên là để ăn cơm rồi.” Hoắc Hoành vẫn cố tỏ vẻ thong dong trấn định.
Hoắc Mân cười lạnh như nghe thấy chuyện rất nực cười, “Em đường đường là Nhị thiếu gia của Hoắc gia, mà lại tới nơi như thế này ăn cơm ư?”
Đây có phải là bị dồn vào đường cùng nên bị loạn3rồi không?
Hoắc Mân quan sát ánh mắt hoang mang lo lắng của Hoắc Hoành, chỉ cảm thấy cực kì vui vẻ.
Mười năm qua, hắn đã chịu đủ cái kiểu cười bình thản kia rồi, khó lắm mới được nhìn thấy dáng vẻ cuống quýt này của Hoắc Hoành, chỉ muốn nhìn lâu hơn một chút.
“Hồi bé, tôi thường tới những nơi như thế này. Với tôi mà nói, chuyện này không có gì không ổn cả.” Hoắc Hoành ở bên kia lại tìm cho mình một lý do nghe không có chút sức thuyết phục nào.
“Thế ư? Nếu chỉ là tới ăn cơm, vậy ám hiệu trên thực đơn kia là gì?” Hoắc Mân đẩy quyển thực đơn có vẽ ám hiệu tới2trước mặt Hoắc Hoành.
Nhiếp Nhiên vừa nhìn thấy quyển thực đơn quen thuộc này thì lập tức bừng tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/597511/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.