*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhiếp Nhiên đứng sau lưng anh bĩu môi. Mùa đông lạnh giá như thế này, lại còn đi phơi ánh trăng nữa.
Cái chỗ quái quỷ như vườn hoa gì đó vốn ít người, gió lớn, ra đó chẳng phải chịu khổ hay sao?
“Nhưng không phải tiệc tối này rất quan trọng ư?” Nhiếp Nhiên còn muốn khuyên ngăn anh ta, dù sao thì anh ta mặc Âu phục, còn cô chỉ mặc váy, người chết rét cũng chỉ có cô mà thôi.
“Chẳng phải đã có người tiếp khách khứa rồi sao, tôi chẳng chen chân vào nữa.” Hoắc Hoành nói3ám chỉ, tự tay kéo bánh xe lăn đi ra phía cửa.
Hoắc Mân ở cách đó không xa thấy Hoắc Hoành rời đi như thế thì trong lòng càng thêm đắc ý.
Nhưng hắn lại không biết, thực ra sau khi Hoắc Hoành thấy Nhiếp Nhiên mặc chiếc váy kia thì không còn để tâm được tới chuyện gì nữa. Giờ Hoắc Mân còn tự mình chạy tới tiếp đón khách thay anh, anh mong còn chẳng được.
Quả nhiên, vừa ra tới vườn hoa, một ngôi sao trên bầu trời còn chẳng co chứ nói gì tới ánh trăng.
Hoắc Hoành cởi áo khoác của mình ra, đưa cho cô, “Trời lạnh lắm, cô khoác thêm áo vào đi.”
Tuy rằng anh rất thích Nhiếp Nhiên ăn mặc như2thế đi qua đi lại trước mặt mình, nhưng nếu cô mà bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/597505/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.