*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô nhìn đội cảnh sát mặt đầy nếp nhăn vừa mới đi làm ở ngoài cửa, lại nhìn Lệ Xuyên Lâm vừa mới ngủ dậy bên cạnh, sau đó đứng lên.
Cô cười đầy ác ý, nói: “Không phải mấy hôm trước cô bảo tôi là đồ không có gia giáo sao? Như thế này thì có gì đâu mà tức.”
“Cô! Cô! Cô!”
Dư Xảo Xảo với Nhiếp Nhiên đang tranh cãi thì Phó Cục trưởng ở bên ngoài bước vào. Thấy văn phòng trống trơn, tất cả mọi người đều đang tập trung ở phòng nghỉ nên ông ta cũng đi vào xem.
“Thế nào, giải3mã xong...”
Chữ “chưa” còn chưa kịp nói ra thì cảnh tượng trước mắt đã làm ông ta lập tức kinh ngạc trợn tròn mắt.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Nhiếp Nhiên thấy Phó Cục trưởng ở ngoài cửa, cười nhạt nói: “Vẫn chưa, chắc là buổi trưa mới xong.”
Phó Cục trưởng nhìn bộ dạng của hai người ở trên sofa, lại nhìn biểu cảm của cháu gái mình đứng ở đấy thì trong lòng cũng đã hiểu rồi.
Xem ra, Lệ Xuyên Lâm không thể làm cháu rể mình được rồi! Ông ta thật sự đau lòng.
Nhưng rất nhanh ông ta liền giấu cảm xúc ấy đi. Thôi thì Lệ Xuyên Lâm không thể làm cháu rể mình nhưng chừng nào cậu ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/597484/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.