*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhiếp Nhiên xem đồng hồ, nói với họ một cách chân thành: “Các anh mệt rồi thì nhanh đi về đi, cũng muộn rồi.”
Nhưng họ vẫn chưa kịp đi đến cửa thì nghe thấy Phó Cục trưởng ra lệnh: “Không được, các cậu phải ở lại để còn học hỏi chứ.”
“Các anh có học được gì không?” Nhiếp Nhiên bình tĩnh. Nhân lúc đội cảnh sát kia vẫn chưa tỉnh hẳn, cô hỏi.
Quả nhiên bọn họ lắc đầu một cách yếu ớt.
“Thấy chưa, bọn họ nhìn cũng có hiểu đâu, bắt bọn họ ở đây làm gì?” Nhiếp Nhiên3chỉ vào đội cảnh sát đang sức cùng lực kiệt kia.
Phó Cục trưởng tức đến nỗi chỉ muốn đạp cho mỗi người một cái.
“Phó Cục trưởng, ông ép đội cảnh sát này làm liên tục mấy đêm liên tục không nghỉ rồi, có phải ông muốn bọn họ lăn đùng ra đây cho ông chăm sóc không?”
Phó Cục trưởng đứng thẳng lưng nói giọng hách dịch, “Đây là nơi quản lí bọn họ, bọn họ bắt buộc phải ở đây!”
Cô cười lạnh lùng “Nói thật, khi tôi giải mã họ không hiểu, vậy thì trình tự giải mã của tôi, ông nghĩ là họ có thể biết được không?”
Tay của Phó Cục trưởng nắm chặt lại.
“Đi về nghỉ ngơi đi.” Phó Cục trưởng thấp giọng nín nhịn xua tay.
“Cảm ơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/597480/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.