*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe Lệ Xuyên Lâm trả lời xong, Dư Xảo Xảo vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Nhưng đây là lần đầu tiên Lệ Xuyên Lâm nói chuyện với cô ta, hơn nữa lại còn không từ chối.
Nhất định là do vừa nãy cô ta khóc vô cùng đáng thương, đã làm tan chảy núi băng kia rồi. Dư Xảo Xảo nghĩ một cách tự mãn.
Đột nhiên, cô ta cảm thấy bên hông có gì đó hơi chặt, cả người chấn động.
Đây là ôm sao? Là ôm sao?
Dư Xảo Xảo ngượng ngùng nhìn xuống, kết quả là nụ cười ngại ngùng trong nháy mắt bỗng trở nên cứng đờ.
Hóa ra không phải là một cái ôm ấm áp mà là dây an toàn. Cô ta bị cố định trên ghế ngồi3giống như một con rùa, ngoài tay chân cử động được ra thì toàn thân không thể nhúc nhích gì nữa.
“Như thế này thì cô sẽ không bị lắc lư nữa.” Bên tai truyền đến giọng nói lạnh tanh của Lệ Xuyên Lâm.
Trái tim thiếu nữ của Dư Xảo Xảo tại thời khắc này thực sự tan vỡ.
Tại sao lại thành ra thế này chứ?
***
Thành phố A, màn đêm dần buông xuống.
Lúc này, trên tầng thượng của tòa nhà Hoắc thị, Hoắc Mân đang ngồi trên ghế, sắc mặt u ám.
“Người đâu?”
Người đàn ông đang quỳ giữa căn phòng, trên người đầy vết băng bó, máu vẫn chảy qua tấm gạc, “Thưa Hoắc tổng, cô gái ấy chạy rồi.”
“Chạy rồi?” Hoắc Mân đứng dậy, tiến gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/597465/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.