*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Sau đó, ông ta tức đến nỗi ngất lịm, đưa đi bệnh viện cấp cứu rồi.” Nhiếp Nhiên nhanh chóng nói thêm một câu.
Câu nói này của Nhiếp Nhiên khiến Phương Lương vừa nãy còn buồn cười lập tức bị dọa, bật dậy khỏi ghế, “Cái gì?”
Cũng may là trong phòng không có ai, nếu không thì giọng của Phương Lượng nhất định sẽ nhận được ánh mắt kì thị từ người khác.
Âm thanh đó truyền đến điện thoại khiến Nhiếp Nhiên ngay lập tức phải đưa điện thoại ra xa, sau đó cô xoa tai, bất đắc dĩ nói, “Ông ta không đưa em tài liệu gốc, cấp dưới của ông ta lại không giải mã được. Bọn họ đã làm lãng phí thời gian mấy ngày3rồi, nếu cứ tiếp tục kéo dài thì em không trở về đơn vị được mất.”
Nghe cô nói vậy, Phương Lượng lập tức thu giọng lại, nói: “Vậy em muốn tôi làm thế nào đây?”
“Có thể tìm một người có chức vụ lớn một chút tạo sức ép cho ông ta, bọn họ sẽ dễ dàng đưa USB cho em hơn.”
“Nhưng người ta sẽ không thèm để ý đến lời của tôi đâu.”
Anh ta là một giáo quan, người ta là Phó Cục trưởng Cục Cảnh sát làm sao thèm quan tâm đến anh ta chứ?
“Nói thừa, đương nhiên em biết điều này! Thế nên mới bảo thầy diễn một chút.”
“Em bảo tôi giả làm Đại đội trưởng sao?” Phương Lượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/597463/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.