*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đây là luật bất thành văn bao nhiêu năm của Cục Cảnh sát mà cảnh sát lâu năm sẽ truyền lại cho cảnh sát mới.
Thế nhưng nhờ có câu nói này của Vương Chí mà ngay lập tức Nhiếp Nhiên nghĩ ra lúc ấy tại sao tài liệu copy lại không có cách nào khôi phục lại được.
Đây là bản copy, bản gốc lúc trước đã bị cô dùng phần mềm phá mã riêng, giờ Cục Cảnh sát lại dùng một phần mềm chuyên dụng khác. Hai phần mềm này hoàn toàn khác nhau, cho nên bọn họ phá được mới lạ đấy.
“Các anh dùng luôn bản gốc để phá mã, đừng dùng bản copy.” Nhiếp Nhiên lập tức ra lệnh.
“Nhưng... bản gốc của3tài liệu trình lên trên rồi...” Vương Chí nhíu mày, liếc nhìn Lệ Xuyên Lâm đang ngồi một bên cố gắng giữ bình tĩnh.
Nhưng lúc này, sắc mặt của Lệ Xuyên Lâm lại vô cùng khó coi, khó coi đến mức Vương Chí không dám đi đến hỏi anh ta một câu, lo sợ sẽ chọc tức Đội trưởng Lệ.
“Bản copy và bản gốc có gì khác nhau sao?”Anh ta hỏi.
Vương Chí là cảnh sát vừa tốt nghiệp năm nay, tính về tuổi tác và kinh nghiệm làm việc thì đều là nhỏ nhất, vì thế cậu ta có rất nhiều vấn đề.
Những người lớn tuổi trong văn phòng đều không lấy làm lạ.
Nhưng...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/597456/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.