*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh ta chỉ hận không thể tự vả cho bản thân mình một cái cho ngất đi.
Anh ta ngàn tính vạn tính nhưng lại quên mất vụ này! Bị trục xuất quân đội thì đương nhiên là phải thông báo cho cha mẹ rồi!
“Mày giả câm giả điếc với tao à? Mọi người đều được gia nhập quân ngũ hết cả, chỉ riêng một mình mày bị trục xuất
Lý do lại là vì mày đánh nhau với đồng3đội? Mày vào quân đội, không học được cái gì hay ho, thế mà gan lại to ra không ít đấy! Dám đánh nhau ở trong quân ngũ, sao mày không đánh nhau với sĩ quan huấn luyện luôn đi?” Giọng nói tức giận không ngừng vang lên, truyền qua điện thoại.
Nhiếp Nhiên nghe ông ta nói vậy thì chỉ cười lạnh rồi nhìn Phương Lượng: “Thật ra con cũng rất muốn, nhưng chỉ sợ giáo quan không chịu thôi.”
Cô mỉm cười, nhưng trong mắt lại như mang theo bảng giá khiến Phương Lượng không nhịn được mà phải quay sang hướng khác
Xong rồi, xong rồi, dựa vào ánh mắt vừa rồi của Nhiếp Nhiên thì xem chừng lát nữa anh ta1sẽ là người tiếp theo bị lột da! Ở bên kia điện thoại, Nhiếp Thành Thắng thầy cô chẳng hề mảy may nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/597431/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.