*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sự trừng phạt này quá nghiêm khắc, làm cho các tân binh vốn dĩ đang rất háo hức với việc gia nhập quân đội sợ tới mức phải khúm núm.
Đương nhiên là trừ Nhiếp Nhiên ra,
Từ sau tối hôm đó, suốt cả ngày hôm sau Hoắc Hoành không xuất hiện, có lẽ là bị chiếc áo sơ mi trắng lúc nửa đêm nửa hôm của cô cám dỗ tới mức không dám tiếp tục tới nữa
Vì thế, Nhiếp Nhiên được một ngày nhàn nhã nghỉ ngơi.
Sáng sớm ngày hôm sau nữa, cô đang định bắt xe quay về, kết quả lại thấy Hoắc Hoành vốn đã biến mất một ngày lại xuất hiện trong tầm3mắt
“Đi thôi, tôi đưa cô về.” Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, Hoắc Hoành ngồi ở bên trong xe mỉm cười với cô
Thật đúng là âm hồn không tán! Nhiếp Nhiên mắng thầm trong bụng một câu, cười miễn cưỡng, “Ồ, vậy cảm ơn ngài Hoắc nhé!” Sau khi lên xe, cô ngồi ở sát một bên, ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói một lời nào
“Sao lại không nói gì?” Hoắc Hoành ngồi ở bên cạnh cười nhìn cô mấy lần.
“Không có gì, tự nhiên cảm thấy làm phiền ngài Hoắc quá, không hay cho lắm.”
Hoắc Hoành nghe cô nói vậy thì khẽ cười, nhưng Nhiếp Nhiên cứ có cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/597391/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.