*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dáng vẻ như gọi chó gọi mèo vậy
Chẳng qua là cô đang mải nghĩ về mục đích anh ta đến đây nên không để ý đến hành động vừa rồi, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh ta
Hiếm khi thấy dáng vẻ nghe lời thế này của cô, Hoắc Hoành dịu dàng hỏi: “Có chuyện gì à?” “À, tôi tưởng anh đến Nam Thành có việc.” Ánh mắt của Hoắc Hoành dừng lại trên người Nhiếp Nhiên, một lúc sau mới mở miệng nói: “Tôi cố ý đến Nam Thành để tìm cô đó.” Lại nữa rồi!
“Ngài Hoắc thật sự là thích...” Nhiếp Nhiên3định nói nốt hai chữ còn lại thì Hoắc Hoành đã nhàn nhạt nói: “Tôi không hề đùa.” “...” Nhiếp Nhiên kinh ngạc quay về phía anh ta.
Mặc dù giọng anh ta bình thản nhưng ánh mắt anh ta lại rất thật lòng
Nhất thời Nhiếp Nhiên không biết nên nói gì.
Hai người cứ yên lặng nhìn nhau.
Đúng lúc Nhiếp Nhiên định làm gì đó để phá vỡ bầu không khí lúng túng này thì một tiếng “tạch” đột nhiên vang lên
Đèn trong phòng bỗng nhiên vụt tắt, bóng đêm bao trùm tất cả.
Nhiếp Nhiên cảnh giác đứng dậy nhìn bốn phía xung quanh, “Xảy ra chuyện gì vậy?” “Đừng sợ, chắc là đứt cầu chì thôi, để tôi bảo A Hổ đi xem.”
Hoắc Hoành1rút điện thoại từ trong túi ra, chưa kịp gọi đi thì chuông điện thoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/597375/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.