“Em ấy có thể vượt qua Lý Kiêu trong thời gian ngắn như vậy, chứng minh năng lực của em ấy không kém, cậu chỉ cần thực hiện theo là được rồi.” Hiển nhiên Nghiêm Quý Quảng không muốn tiếp tục thảo luận với anh ta về sự khác nhau giữa Lý Kiêu và Nhiếp Nhiên nữa
“Vậy tại sao lại không để Lý Kiêu đi?” Phương Lượng không hiểu, nếu bàn tới năng lực thì chẳng phải Lý Kiêu sẽ ổn định hơn, thích hợp hơn sao? Tại3sao lại cứ phải chọn một người đột nhiên nổi bật lên
Mặt Nghiêm Quý Quảng không đổi sắc, ông ta đẩy hồ sơ lên, “Tôi chỉ muốn lính tốt nhất, mà Lý Kiều đã bị đánh bại rồi.” Câu nói này của ông ta làm cho người ta cảm thấy kinh hãi, cũng cảm thấy lạnh lòng
“À đúng rồi, còn có chuyện lần trước cậu báo cáo lên, tôi đã điều tra kĩ rồi, cậu thả học sinh tên Phùng Anh Anh đó ra đi, là hiểu lầm1thôi.” Nghiêm Quý Quảng tựa lưng vào ghế, nói
Phương Lượng đang định rời đi, sau khi nghe nói như vậy thì dừng bước, “Hiểu lầm ư?” “Đúng thế, chỉ là hiểu lầm.”
“Vậy cái điện thoại mà tôi nộp lên đó cũng không có vấn đề gì sao?”
“Đúng thế, không có vấn đề gì”
Sau khi thấy thủ trưởng của mình nói như chắc như đinh đóng cột, anh ta mím môi lại, như muốn mở miệng nói cái gì đó nhưng cuối cùng vẫn đứng thẳng lưng, nói: “Rõ!”6Sau đó rời khỏi văn phòng
Nghe tiếng bước chân đi xa dần, Nghiêm Quý Quảng mới nhấc điện thoại gọi đi, giọng điệu và dáng vẻ hoàn toàn không còn lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/597308/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.