Mấy ngày sau, Kiều Oanh mặc trên người một chiếc váy hai dây màu đỏ tươi, nhìn thấy quyến rũ. Đến lâu đài của Hoắc Thời Khâm.
Kiều Oanh đứng dưới toà lâu đài, ngắm nhìn toà lâu đài to lớn, đồ sộ không rời mắt. " Thật to lớn, thật hùng vĩ. Nếu được ở trong toà lâu đài này thì thật hạnh phúc ". Đôi môi Kiều Oanh cong lên, ánh mắt khao khát nhìn toà lâu đài.
Nhã Tịch đứng từ xa, quan sát Kiều Oanh, ánh mắt cô dần trở nên lạnh lùng. " Kiều Oanh! Xem ra, những lời chú Tư nói với cô, cô không nghe lọt tai. Cơ hội tôi cho cô, cô lại không cần, lại muốn lao đầu chỗ chết ". Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng từng câu từng chữ cô nói ra lại khiến người ta gợn tóc gáy.
" Phu nhân! Có cho cô ta không ạ? ". Quản gia Trần nhìn Nhã Tịch, kính cẩn hỏi.
" Cho cô ta vào đi ạ ". Nhã Tịch quay người, bước vào toà lâu đài.
Lát sau, quản gia Trần đưa Kiều Oanh vào phòng khách của toà lâu đài.
Ánh mắt Kiều Oanh không ngừng di chuyển xung quanh, ngắm nhìn những đồ vật xa hoa bên trong.
" Cô Kiều! Phu nhân ở kia ". Quản gia Trần lên tiếng nhưng Kiều Oanh dường như không nghe thấy, vẫn chăm chú ngắm nhìn xung quanh. Làm sao có thể nghe thấy, tâm trí của cô ta bây giờ đang ở trên hết những món đồ xa hoa kia rồi.
" Cô Kiều! Cô Kiều! ". Quản gia Trần cao giọng gọi Kiều Oanh.
Kiều Oanh giật mình, ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-nho-tinh-nghich/3730123/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.