15 phút đồng hồ trôi đi. Chiếc xe Rolls Royce màu bạch kim dừng trước toà lâu đài của Hoắc Thời Khâm. Tần Viêm đã cố hết sức rồi, nhưng vẫn không thể về trong thời gian quy định. Cũng đúng thôi, đoạn được phải mất hơn 20 phút, mà bắt Tần Viêm về trong 10 phút làm sao hắn ta làm được chứ? Hắn ta cũng đâu phải thần thánh đâu. 
Cánh cửa xe được Tần Viêm mở ra, Hoắc Thời Khâm ôm Nhã Tịch bước xuống. Hắn ôm cô bước đi, khi đi ngang qua Tần Viêm liền cất tiếng. " Tháng lương này của cậu, không còn nữa ". 
Tần Viêm thở dài đầy bất lực, trong đôi mắt không có gì ngạc nhiên. Vì hắn ta biết rõ, hậu quả khi không hoàn toàn nhiệm vụ được giao. Trừ lương đã là hình phạt nhẹ nhàng lắm rồi. 
Nếu là trước đây, có lẽ sẽ không nhẹ như vậy. Nhưng từ khi quen Nhã Tịch, tâm trạng của Hoắc Thời Khâm dần tốt lên, đối xử với những người xung 
quanh cũng không còn khắc nghiệt như trước. Đây cũng được gọi là may mắn lắm rồi. 
Cạch! 
Cánh cửa phòng của Hoắc Thời Khâm được mở ra. Hắn ôm cô đi về phía giường, đặt Nhã Tịch nằm xuống giường, đôi môi mỏng mềm mại lập tức đặt lên môi cô, khắp căn phòng bắt đầu vang lên những âm thanh ái muội. 
... 
Hôm sau, 9 giờ 30 sáng. Ánh nắng chói chang chiếu qua cửa sổ, chiếu lên gương mặt xinh đẹp diễm lệ của Nhã Tịch, khiến Nhã Tịch trong giấc mộng từ từ tỉnh giấc. 
Cô ngồi dậy, cơn đau từ thắt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-nho-tinh-nghich/3721824/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.