15 phút sau, tiếng động cơ xe, ánh đèn xe chiếu sáng bên ngoài toà lâu đài. Đông Phương Tẫn đến rồi. 
Cốc cốc! 
Tiếng gõ cửa vang lên, Tần Viêm vội vàng cất tiếng. " Hoắc Tổng! Không hay rồi, Tẫn Tổng mang theo người bao vây lâu đài của chúng ta rồi ". 
Nhã Tịch bật người dậy, gương mặt trở nên lo lắng. " Không xong rồi, chú Tư đến rồi ". Nhã Tịch chuyển ánh mắt về phía Hoắc Thời Khâm, giận dữ nói tiếp. ' Đều tại chú đấy, cháu đã nói đưa cháu về đi chú không nghe. Bây giờ phải làm sao đây? ". 
Không sao đâu. Chú sẽ xử lý ". Hoắc Thời Khâm ngồi dậy, nhẹ nhàng xoa đầu Nhã Tịch an ủi đáp. Đối với hắn chuyện này không phải là chuyện to tác gì. 
Hoắc Thời Khâm bước xuống giường, mặc lại quần áo chỉnh tề bước ra khỏi phòng. 
Bên ngoài toà lâu đài. Đông Phương Tẫn dựa lưng vào xe, ánh mắt sắc lạnh nhìn vào toà lâu đài. Ánh mắt này, giống như đang nhìn kẻ địch của mình vậy. Quá đáng sợ. 
Đông Phương Tẫn cầm lấy điện thoại, gọi cho Hoắc Thời Khâm. 
Không cần gọi. Tạo ra rồi ". Hoắc Thời Khâm bước ra khỏi lâu đài, nhìn Đông Phương Tẫn nói. 
Đông Phương Tẫn chuyển ánh mắt về phía Hoắc Thời Khâm, tức giận đi đến gần hắn. "Cháu gái tao đâu? ". Hoắc Thời Khâm túm lấy cổ áo Hoắc Thời Khâm, hỏi. 
" Bình tĩnh đã ". Hoắc Thời Khâm mĩm cười, thản nhiên nói, vừa nói vừa gỡ tay Đông Phương Tẫn ra. " Không phải tạo nói ngày 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-nho-tinh-nghich/3650970/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.