Nói thì nói vậy. Nhưng Hoắc Thời Khâm làm sao có thể để người khác biết được chứ? 
Nhã Tịch bước vào, đảo mắt nhìn xung quanh quán bar. 
' Nhã Tịch! Ở đây ". Một giọng nói quen thuộc vang lên. 
Nhã Tịch hướng theo tiếng gọi quen thuộc, Nam Cung Vũ Dao đang vui vẻ vẫy tay với cô. Nhã Tịch quay người, mỉm cười đi về phía Nam Cung Vũ Dao. 
Nhã Tịch ngồi xuống ghế một cách tự nhiên, mỉm cười nhìn 3 người bạn thân. ' Xin lỗi, đếm muộn rồi ". 
' Quy tắc cũ. Tự phạt 3 ly ". Bách Lý Phong cầm ly rượu, đưa về phía cô, nói. 
Được ". Nhã Tịch vui vẻ cầm lấy ly rượu, một hơi uống cạn. Tửu lượng của Nhã Tịch không quá tốt cũng không quá kém. Hai ly rượu mà thôi, đối với cô không đáng là gì cả. (1) 
Vừa uống hết 3 ly, cô đột nhiên cảm thấy có ai đó đang nhìn mình, lập tức quay người lại quan sát, nhưng lại không có ai cả. Ảo giác sao? 
Thời gian trôi qua 30 phút, trên bàn của mấy người đã đầy chai rượu rỗng lăn lóc khắp nơi. 
' Nhã Tịch! Hôm nay cậu bị sao vậy? Lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau rồi, vậy mà cậu uống ít quá ". Bách Lý Phong nhìn cô, gương mặt đã đỏ ửng, giọng nói khàn khàn, ngà ngà say. " Nào. Uống với mình một ly đi ". Bách Lý Phong cầm ly rượu, đưa về phía cô. 
" A Phong! Mình không uống được đâu. Mình mà còn uống nữa, mình sẽ bị xử lý đấy ". 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-nho-tinh-nghich/3648295/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.