Vương Diệu Linh đứng dậy một cách nhanh chóng, chạy thật nhanh rời khỏi chiếc chòi. Vương Diệu Linh chạy một mạch, không dám quay đầu lại dù chỉ một cái.
" Nhìn lén người khác không hay đâu, chú! ". Nhã Tịch hướng ánh mắt về phía tay trái của mình, nói.
" Cháu phát hiện ra chú từ khi nào? ". Hoắc Thời Khâm bước ra từ phía sau bụi cây, khẽ cười hỏi. Hoắc Thời Khâm cầm theo đĩa dâu tây đi đến gần Nhã Tịch.
' Từ lúc cháu đẩy Vương Diệu Linh lên lan can đá ". Nhã Tịch thản nhiên đáp. " Có đường không đi, chú trốn ở đó làm gì chứ? Đường đường là người quyền lực nhất Nam Dương lại làm trò lén lút đó. Chú không sợ mất mặt sao? ".
Không sợ ". Hoắc Thời Khâm vòng tay qua eo cô, kéo mạnh cô áp sát vào mình. " Chú muốn xem dáng vẻ cháu bắt nạt người khác. Rất thú vị đấy. Bề ngoài là một con cừu trắng, mềm mại, yếu ớt nhưng bên trong lại là con sói xám, nham hiểm ". Hoắc Thời Khâm đưa tay lên, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, khẽ cười, đôi mắt như nhìn thấu được mọi thứ.
" Vậy chú thích cừu hay sói? ". Nhã Tịch vòng tay qua cổ Hoắc Thời Khâm thăm dò hỏi. Cô muốn biết, Hoắc Thời Khâm rốt cuộc thích dáng vẻ nào của cô? Dáng vẻ mềm mại, yếu đuối của cừu, hay là sự nham hiểm của sói?
" Chú thích cháu ". Hoắc Thời Khâm nghiêm túc đáp. " Chỉ cần là cháu, dù có dáng vẻ nào đi nữa chú đều thích ".
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-nho-tinh-nghich/3623239/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.