" Chú đang làm gì vậy? Chú điên sao? Mau thả cháu ra. Thả cháu ra ". Nhã Tịch không ngừng la hét, cũng dùng hết sức rút tay lại. Nhưng kết quả vẫn như vậy. Hoàn toàn không có tác dụng. Đương nhiên rồi. Nhã Tịch chỉ là một cô gái làm sao có thể đấu lại sức lực của một người đàn ông chứ.
" Cháu không phải nói của tôi không cứng được sao? Không biết to hay nhỏ sao? Bây giờ tôi cho cháu cơ hội kiểm tra. Sao lại kháng cự rồi?". Hoắc Thời Khâm mỉm cười. Nụ cười đắc ý. Hắn đắc ý khi thấy gương mặt hốt hoảng và kháng cự của Nhã Tịch. Hoắc Thời Khâm luôn bị Nhã Tịch giễu cợt, bây giờ cuối cùng cũng trả lại được rồi. " Cháu phải kiểm tra thật kỹ đấy. Cháu là người đầu được động vào nó đấy ". Giọng nói đầy sự trêu chọc.
" Làm sao đây? Mình không muốn chạm vào thứ đó. Đành dùng chiêu đó vậy ".
Nước mắt Nhã Tịch lăn dài trên má rơi xuống bàn tay của Hoắc Thời Khâm. " Chú thật quá đáng ". Nhã Tịch ấm ức nói. Đương nhiên những giọt nước mắt này không phải thật. Là diễn rồi.
Hoắc Thời Khâm sững người. Hắn nhìn những giọt nước mắt trên má Nhã Tịch. " Đừng khóc nữa. Tôi xin lỗi. Tôi không trêu cháu nữa ". Giọng nói nhẹ nhàng thêm sự dỗ dành. Hoắc Thời Khâm thả tay Nhã Tịch ra, bản thân cũng lùi về sau. Đứng trước những giọt nước mắt của Nhã Tịch, Hoắc Thời Khâm không biết phải làm sao? Trong lòng hắn vô cùng lúng túng.
Những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-nho-tinh-nghich/3584687/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.