“Hửm? Thật là một học sinh ba tốt!” Nam Cung Tuyệt dừng bước, quay lại đứng trước mặt cô.
Phong Thiển Tịch cúi đầu: “Tôi thật sự muốn đi học.”
Anh chậm rãi nắm lấy tay trái, nhìn cô, động tác vô cùng nhẹ nhàng, không thô bạo như lúc nãy: “Thiển Tịch, em muốn tôi làm sao để tin em đến trường chỉ để học thôi?”
“Anh muốn tôi làm gì mới đồng ý cho tôi vay tiền.”
“A, em là thiếu phu nhân của Nam Cung gia, tiền, nhiều ít đều có thể cho em.” Nam Cung Tuyệt nói, ngón tay thon dài vuốt ve đến ngón áp út đeo nhẫn cưới của cô.
Anh từ từ lấy nhẫn cưới ra khỏi ngón tay cô.
Không hiểu anh muốn làm gì, Phong Thiển Tịch nhíu mày, chỉ thấy chiếc nhẫn kim cương đã bị anh tháo ra, anh cầm chiếc nhẫn, vung tay lên, nhẹ nhàng ném nó ra ngoài.
Một đường parabol thật dài, cô còn chưa kịp phản ứng đã nghe một âm thanh ‘đông", chiếc nhẫn rơi vào trong cái bể bơi to đùng.
“Anh đem nhẫn ném vào bể bơi làm gì?”
“Trong vòng nửa giờ, đem nó nhặt về đây, tôi sẽ cho em đi học.” Anh lạnh lùng nói.
Lần thứ hai Phong Thiển Tịch nhìn về phía bể bơi rộng lớn, chiếc nhẫn sẽ rơi ở chỗ nào đây? Quên đi.... Nước trong hồ chuyển động, tức là nước chảy. Có một cửa xả nước, một cửa cho nước chảy vào. Một khi công tắc xả nước được mở, không chừng chiếc nhẫn sẽ theo đó trôi ra ngoài. Nhìn nước trong hồ đang rút, tất nhiên là công tắc xả nước đã được khởi động.
Cô làm gì còn thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-nho-nham-hiem/734711/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.