Chương 421:
Hứa Thanh vội vàng ôm chặt Tô Thính Ngôn.
Phía sau, Ninh Nguyên nhắm mắt gọi bác sĩ tới tiêm cho Tô Thính Ngôn.
Tô Thính Ngôn. vốn suy yếu, ngay lập tức ngủ thiệp đi.
Khi cô mơ màng nghe được âm thanh, dường như cô đang ở trên một phương tiện giao thông nào đó.
Xung quanh vẫn là cuộc đối thoại của hai người.
Hứa Thanh: “Ngôn Ngôn sẽ không hận chúng ta chứ?”
“Chúng ta là vì muốn tốt cho con bé, chương 311 (2): Xuất ngoại cho dù là hận, chỉ cần con bé cả đời không lo lắng, vậy cứ hận đi.”
“Nhưng Lâm Nhứ…”
“Họ… Không thể ở bên nhau, nhất là đã xảy ra chuyện như thế này, đã định trước không thể ở bên nhau, tùy _ tiện ở bên nhau thì sẽ chỉ có một kêt cục tôi tệ hơn, sau đó con bé sẽ bị tồn thương, vậy không bằng, sớm nên tách ra. Dù sao, thời gian bên nhau cũng không lâu, từ từ, Ngôn Ngôn sẽ quên.”
Họ đang nói gì vậy…
Thật tiếc là Tô Thính Ngôn muốn cử động nhưng không thẻ.
Đến khi tỉnh dậy lần nữa, cô ấy đã ở một nơi mát mẻ.
Cô ngắng đầu lên, nhìn ) thấy khắp nhà đô trang trí bằng gÔ, trồng giỗng như một biệt thự ở ngoại ô.
Hứa Thanh nhìn thoáng qua thấy Tô Thính Ngôn, vội vàng nói: “Ngôn Ngôn, con tỉnh rôi, mau ăn chút gì đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-luu-manh/2138381/chuong-421.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.