Chương 309:
Cô lại hỏi một câu khác: “Chị gái à, chị là một người Giang Châu, làm sao có thể nâu được món Tứ Xuyên chứ?”
“Học chứ sao? Không phải bây giờ đồ ăn Tứ Xuyên rất phổ biến sao?”
Tô Thính Ngôn cười cười.
Một lúc sau, trong văn phòng làm việc, cô trực tiệp nói với giám đốc, mây trường hợp này đều không được.
Giám đốc lấy làm lạ.
“Đây đều đã được lựa chọn kỹ càng.”
Tô Thính Ngôn vẫn cười nói không được.
Lúc ra ngoài, bởi vì bị từ chối, những người này đều thay đổi sắc mặt.
Ở ngoài, có người nói thẳng: “Thấy không, dáng vẻ bắt bẻ đủ kiêu, cái này không được cái kia cũng không đườc.
“Cứ như mình chính là đại tiểu thư không bằng.”
“Thật không biết là tìm cái gì, tìm bảo mẫu hay là tìm người hầu đây.”
“Vốn dĩ có vài nhà muốn mời tôi đi, mà tôi lại không đi, tôi cho là cô gái trẻ này tìm người cũng không dễ đâu.
*Còn không phải sao? Tôi có nhiều năm kinh nghiệm như vậy, lương phải cao thì tôi mới đi.”
Tô Thính Ngôn đang bước đi thì dừng lại.
Giám đốc nhìn cô, cười gượng: “Đây đều là một đám bà cô già không hiểu chuyện…
Tô Thính Ngôn hít một hơi thật sâu, quay. đầu lại nhìn bọn họ nói: “Cô này, cô nói cô biết làm độ ă ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-luu-manh/2138269/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.