“Cô nuôi sống…… Cô lấy cái gì nuôi, thật là.” Tô Quốc Thịnh tức giận nhìn cô.
Phía sau, người cậu cũng đi đến nói: “Anh rễ cũng chỉ có ý tốt, anh đừng để một đứa trẻ con lừa gạt, nó biết cái gì, kiểu gì cũng làm bừa, dù sao thì Tô Tề cũng là nhà mình.”
Cổ đông ở một bên cũng nói: “Đúng vậy, Chân Chân, bà cũng nhìn thấy Tô Tề, chúng tôi cũng sẽ không bỏ mặc bà không quan tâm, cho dù bà không làm giải phẫu được, nơi này vẫn đề cho bà một vị trí.”
Lời này sao nghe giống như là bồ thí vậy chứ??
Tô Thính Ngôn chậm rì rì đặt cái ly xuống.
Nhìn ông ta nói: “Mẹ tôi vất vả cả đời, lớn tuổi như vậy còn phải đi làm công? Không cần, bây giờ mẹ tôi cần phải nghỉ ngơi.”
Cậu ở một bên nhìn Tô Thính Ngôn: “Người lớn nói chuyện cô ở đây xen mồm cái gì.” Gã quay lại nói với Cố Chân Chân: “Sao chị lại phải nghe một đứa trẻ con, chính chị làm chủ, nếu chị sợ hãi, tôi tới nói với nó, nó dựa vào cái gì mà không cho chị trở về Tô Tè. “
Đôi mắt Tô Thính Ngôn chọt lóe, nhìn gã, đứng lên trực tiếp đập một cái thật mạnh xuống bàn.
“Ông nói cho tôi biết mẹ tôi đi làm công cho các người thì được bao nhiêu tiền? Mẹ tôi giá cao lắm, các người mời nổi sao? Lương một năm hai trăm vạn, các người cho nỗi thì cho, chỉ ngồi khám ba ngày, còn lại thời gian nghỉ ngơi, cho thì cho, không cho thì thôi.”
“Cô…”
Sắc mặt Tô Quốc Thịnh thay đổi.
Tô Thính Ngôn thấy người cậu kia còn muốn nói chuyện tiếp.
“Ông không nhìn xem, vợ ông ta bây giờ mua cái túi xách bất kỳ cũng đến tận mấy chục vạn, còn luôn miệng nói muốn mẹ tôi tới công tác, là vì tốt cho mẹ tôi, Tô Tề có một người như mẹ tôi, ngoài miệng ông nói thật dễ nghe, sao lại không chỉ ra từng kia tiền được? Tiền lương ngồi khám của mẹ tôi còn không bằng bà vợ mới bây giờ của ông ta chỉ biết châm ngòi thổi gió bên tai? A, cái này lại nói là vì tốt cho mẹ tôi à? Ông cũng thật là, người ta cho ông bao nhiêu tiền, ông đã vội vã đẩy mẹ tôi vào chỗ nước sôi lửa bỏng như vậy, làm công đến mệt muốn chết cho người ta thế?”
Đám người bị Tô Thính Ngôn chặn miệng nói không ra lời.
Mặt Tô Thịnh Quốc hết xanh lại trắng.
Quay đầu lại nhìn thấy Lại Mỹ Lâm đã đi ra với một cái túi đắt tiền muốn khoe khoang.
Cảm thấy bà ta thật sự sẽ khiến cho chính mình thêm phiền toái.
Tô Quốc Thịnh hừ nhẹ: “A, a… Chê tôi cho ít tiền thì để tôi xem xem cô sẽ làm như thế nào báo hiếu mẹ cô.”
“Vậy ông cứ yên tâm, nhất định tôi cấp sẽ nhiều hơn so với ông.”
“Mạnh miệng đừng nói quá dễ nghe.”
Cố Chân Chân nhìn Tô Quốc Thịnh, vốn đang cảm thấy hơi mềm lòng, nghe Tô Thính Ngôn nói xong, bà lập tức suy nghĩ cẩn thận.
“Quốc Thịnh, nhiều năm như vậy rồi, tôi cũng chưa yêu cầu ông cái gì cả, ông ăn chơi đàng điềm ở bên ngoài, từ sớm tôi cũng đã không muốn nói gì. Trước đây tôi chăm chỉ ở Tô Tề công tác trị liệu, một chút tiền đều không nỡ dùng nhiều, loại túi xách mấy chục vạn này ngắm nhìn còn chưa tính, sò tôi cũng không dám sờ, là tôi không xứng với Tô Tề nhà các người.”
Tô Thính Ngôn ngắng lên đầu nói: “Hơn nữa, mẹ tôi đã chuẩn bị đi Trường Linh làm chuyên gia khách mời, một tuần ngồi khám hai ngày, thời gian tự do, lương hàng năm là năm trăm vạn.”
Cái gì?
Người xung quanh lập tức đều không tin nhìn lại đây.
Trường Linh…….
Gần đây vô cùng nỗi bật nha.
Không biết bọn họ đã đoạt bao nhiêu bệnh nhân từ Tô Tè, nghe nói họ dựa vào có vốn lớn, vô cùng lớn mật.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]